Chương 413: Lên sân khấu.
“Thiên La Luyện Hồn Quyết chỉ là công pháp cấp chín bình thường, nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi tu luyện đến cảnh giới Đan Đế, chứ cũng không có gì ghê gớm. Nhưng dựa vào cảnh giới hiện giờ của ngươi mà nói thì vậy đã là tốt lắm rồi.” Diệp Viễn nói.
Đối với Diệp Viễn thì công pháp cấp chín cũng chẳng có gì ghê gớm. Dù có mười bộ Thiên La Luyện Hồn Quyết hay hơn nữa thì hắn cũng chẳng để vào mắt.
Tuy cùng là công pháp cấp chín nhưng Thiên La Luyện Hồn Quyết lại kém quá xa so với Thiên Diễn Hồn Quyết.
Phải biết, Thiên Diễn Hồn Quyết chính là công pháp đã giúp hai cha con Cơ Chính Dương và Cơ Thanh Vân đạt tới cảnh giới Đan Đế đỉnh phong, tuyệt đối chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, Diệp Viễn cũng chỉ truyền cho phụ thân Diệp Hàng bộ công pháp này mà thôi. Cho dù Lý Đạo Hành là nửa đồ đệ Diệp Viễn cũng không dễ dàng truyền thụ.
“Bái… bái tạ đại ân của tiền bối!” Tinh Uyên không nhịn được cảm kích nói.
Diệp Viễn phất phất tay: “Không cần nói ngươi đã giúp ta việc lớn thế này, chỉ nói ngươi là đồ đệ của tên tiểu tử Lý Đạo Hành kia, truyền thụ cho ngươi bộ hồn quyết này cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm cả.”
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Viễn trở nên buồn bã: “Sống lại một kiếp, thật ra ta cũng rất hối hận với kiếp trước. Tên tiểu tử Lý Đạo Hành kia khá có thiên phú, nếu dạy dỗ hắn thật tốt, chắc chắn hắn có thể trở thành một Đan Đế. Chỉ là kiếp này… cũng không biết có cơ hội bù đắp hay không.”
Đối với chủ đề này, Tinh Uyên cảm thấy không nên chen lời, chỉ có thể ở một bên không lên tiếng.
Diệp Viễn truyền cho Tinh Uyên bộ công pháp Thiên La Luyện Hồn Quyết nên hắn cũng không còn hoài nghi đối với thân phận của Diệp Viễn nữa.
Một tiểu tử Ngưng Tinh Cảnh, sao có thể có công pháp cấp chín?
Đó là công pháp cấp chín đấy!
Đối với võ giả hạ giới mà nói, công pháp cấp chín chính là chí cao vô thượng.
Thần Cảnh ư? Có liên quan gì với hạ giới chứ?
…
Hai ngày sau, tại quảng trường Phong Hoàng, quảng trường lớn nhất ở Vương Thành.
Có lẽ Tiêu gia cũng không phải là đại gia tộc đứng đầu gì, nhưng Tiêu Như Yên, một trong song tuyệt của Vương Thành, thì dường như nhà nhà đều biết! Nên tất nhiên tỷ võ chiêu thân của nàng cũng được muôn người chú ý!
Lúc này, quảng trường Phong Hoàng dòng người tấp nập, hình thành cục diện nước chảy cũng không lọt.
Cảnh tượng này, vốn dĩ Tiêu gia không hề ngờ đến.
Tỷ võ chiêu thân đến nay đã tiến hành mấy tháng rồi, những võ giả đủ điều kiện đã đạt đến hơn vạn người.
Trong những người này, tuyệt đại đa số thật ra chỉ đến diễu võ dương oai.
Vì người của toàn thiên hạ đều biết, tỷ võ chiêu thân này là vì hai nhà Hoàng Tiết mà tiến hành.
Mà Hoàng Văn Thu của Hoàng gia và Tiết Tại Hà của Tiết gia lại là nhân tài kiệt xuất trong những người trẻ tuổi của Cuồng Phong giới, dưới tình cảnh hai đại cao thủ khác không ra mặt thì bọn họ gần như đã chắc chắn thắng.
Đối với hai nhà Hoàng Tiết mà nói, Tiêu gia đích thực chẳng là cái gì, nhưng đối với ngàn vạn võ giả trong thiên hạ thì Tiêu gia lại cực kỳ cường đại.
Đối với những võ giả trẻ tuổi, có thể ôm được mỹ nhân về chính là có thể làm chủ Tiêu gia, sự mê hoặc này thật quá lớn!
Cho nên, dẫu mọi người đều biết lần này không có cơ hội thắng nhưng người trẻ tuổi báo danh vẫn đông như trẩy hội.
Một đài cao được dựng lên ở trung tâm quảng trường Phong Hoàng.
Trên đài, khách đến chật như nêm, trong đó bao gồm cả những người đứng đầu các đại gia tộc và những nhân sĩ kiệt xuất trẻ tuổi. Tất nhiên Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà cũng trong hàng ngũ đó.
Không biết vô tình hay cố ý, hai nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất lại ngồi cùng một chỗ với nhau.
Cuộc chiến đấu vẫn chưa bắt đầu, mùi thuốc súng giữa hai người đã nồng nặc lên rồi.
“Tiết Tại Hà, ta khuyên ngươi hiện tại vẫn nên tìm một lý do rút lui đi. Sau hôm nay, Vương Thành không còn cái gì gọi là hai cao thủ cùng đứng thứ hai nữa đâu.” Hoàng Văn Thu nói, ý vị khiêu khích cực kỳ nồng đậm.
Tiết Tại Hà nghe xong chỉ nhàn nhạt cười đáp: “Ha ha, ta cũng thấy như vậy! Hai cao thủ đứng thứ hai, ngươi thấy có nhiều quá không?”
Sắc mặt Hoàng Văn Thu lập tức trầm xuống: “Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cũng được, hôm nay sẽ khiến ngươi phải nếm mùi thất bại, cho ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”
Tiêu Trường Phong ngồi cách hai người không xa, đối với gút mắc giữa hai người này lại biết rõ ràng, cười nói: “Hai vị hiền chất không cần phải như vậy, các ngươi đều là những anh tài hàng đầu của Vương Thành, tương lai chắc hẳn sẽ vượt qua mấy lão già chúng ta. Hôm nay chỉ là tỷ võ chiêu thân, cũng không phải ác chiến gia tộc gì, hai vị đừng vì vậy mà tổn thương hòa khí hai bên.”
Lời này nghe ra giống như khuyên bảo nhưng cẩn thận nghe lại thì lại cứ thấy có gì đó không hay cho lắm.
Dẫu sao cũng là người trẻ tuổi, lòng dạ không sâu nên nghe thấy lời Tiêu Trường Phong, Hoàng Văn Thu tỏ thái độ trước tiên: “Nhạc phụ cứ ngồi một lát, đợi Văn Thu quét sạch đám cá chết này, ngày mai sẽ đến cưới Như Yên.”
Tiết Tại Hà cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào ngươi? Phải qua cửa ải của ta trước đã rồi hãy nói!”
Hai người ta một câu ngươi một câu, lời của Tiêu Trường Phong không chỉ không bình hòa hai người mà còn làm lửa cháy thêm kịch liệt.
Chính vào lúc này, chỉ nghe thấy Đông Tô An cất cao giọng nói: “Thượng Quan Gia Chủ Thượng Quan Dật tới! Thất Hoàng Tử điện hạ tới!”
Tiếng nói vừa dứt, trong chớp mắt quảng trường yên tĩnh hẳn đi.
Chỉ thấy Thượng Quan gia chủ Thượng Quan Dật ung dung tiến lên đài cao, Tiêu Trường Phong vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Phía sau Thượng Quan Dật, Thượng Quan Lăng Vân và Thượng Quan Lăng Tuyết cũng theo sát đi tới.
“Thượng Quan huynh và Thất Hoàng Tử điện hạ đích thân tới đây, thật là vinh hạnh cho Tiêu gia!” Tiêu Trường Phong vội vàng nói.
Thượng Quan Dật nhàn nhạt đáp: “Ha ha, Tiêu gia chủ khách khí. Tiêu gia chủ sinh được một nữ nhi tốt, hôm nay sắp phải cá chép vượt long môn rồi.”
Tiêu Trường Phong nhìn Thất Hoàng Tử phía sau Thượng Quan Lăng Tuyết, cười nói: “Nào có, nào có, nói là cá chép vượt long môn phải là Thượng Quan huynh mới đúng! Thất Hoàng Tử điện hạ vẫn khỏe chứ?”
Tiêu Trường Phong lại quay qua chào hỏi Triệu Thừa Càn.
Thần sắc Triệu Thừa Càn lãnh đạm, nhưng hiển nhiên vẫn vô cùng quan tâm lời này của Tiêu Trường Phong, cười nói: “Lời này của Tiêu gia chủ khiến Thừa Càn hổ thẹn rồi!”
Tiêu Trường Phong một mặt ngại ngùng nói: “Ha ha, Thất Hoàng Tử điện hạ là người thiên tướng phái xuống chịu trọng trách lớn, chuyện đã qua, chỉ có thể thúc đẩy Điện hạ càng tiến thêm một bước cao mới, không đáng để nhắc đến!”
Triệu Thừa Càn hơi gật đầu nói: “Ha ha, xin nhận lời chúc tốt lành của Tiêu gia chủ.”
“Ha ha, mời các vị ngồi!” Tiêu Trường Phong cười nói.
Mấy câu này nghe thì đơn giản, nhưng trong đó lại ngầm giao chiến đến mấy lần.
Dẫu sao Diệp Viễn cũng không thoát khỏi liên quan đến Tiêu gia, Thất Hoàng Tử phải làm ra chuyện nực cười lớn như thế, Tiêu Trường Phong cũng có phần hổ thẹn.
Lời của Triệu Thừa Càn cũng là ngầm giấu dao trong đó, có điều đã bị sự nịnh nọt ngầm trong mấy câu của Tiêu Trường Phong vỗ mấy cái, cũng coi như qua được cửa ải này.
Đối với Triệu Thừa Càn, không ai dám khinh thường.
Trái tim của Triệu Thừa Càn đã thuộc về Thượng Quan Lăng Tuyết, Tiêu Trường Phong cũng rõ ràng trong lòng, mấy câu vừa rồi coi như là xoa dịu phần nào.
Chính vào lúc này, Đông Tô An bỗng nhiên cất cao giọng, lớn tiếng hô: “Thi Hạo Nhiên dưới trướng Tinh Uyên hoàng giả, dẫn bảy vị sư huynh đệ đến!”
Sự hưng phấn trong lời nói của Đông Tô An, làm thế nào cũng không che giấu nổi.
Mà lời hắn vừa nói ra mồm, hơn vạn người ở hiện trường đều kinh ngạc không thôi!
Tám đại đệ tử của Tinh Uyên hoàng giả đều đồng thời tham dự, chuyện này mang đến bao nhiêu mặt mũi chứ!