Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 415: Vì nàng mà chiến đấu với tất cả anh hùng trong thiên hạ!

Chương 415: Vì nàng mà chiến đấu với tất cả anh hùng trong thiên hạ!
Vừa nói, một nha hoàn dẫn theo một bóng người uyển chuyển từ phía sau võ đài bước tới.
Tiêu Như Yên đầu đội mũ phượng mặc một bộ đồ đỏ, nhìn nàng lúc này không khác nào tiên nữ giáng trần.
Đáng tiếc là, chiếc khăn trùm đầu đã che hết dung mạo của nàng.
Nhưng Diệp Viễn có thể cảm nhận được, đằng sau chiếc khăn trùm đầu đó, là một gương mặt đẹp tuyệt trần.
Hôm nay nam nhân nào có thể tháo chiếc khăn trùm đầu đó xuống, chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ này!
“Làm trò gì vậy! Chúng ta muốn nhìn thấy người thật!”
“Đúng thế! Không nhìn thấy mặt của Như Yên tiểu thư, chúng ta làm sao biết được đó có phải là người nàng ấy thật hay không? Ngộ nhỡ ngài giở trò, chơi chúng ta thì sao?”
“Mau tháo khăn trùm đầu xuống! Mau tháo xuống đi!”
Nhìn thấy Tiêu Như Yên đội khăn trùm đầu đi ra, mọi người không ai còn muốn động tay động chân gì nữa, mà đồng loạt làm loạn lên.
Tiêu Trường Phong trầm giọng nói: “Hừ! Tuy Tiêu gia không phải là thế gia nhất đẳng, nhưng cũng là gia tộc có tiếng tăm trong Vương Thành này. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, Tiêu mỗ ta dám giở trò gì chứ? Vị nào không muốn tham gia trận đấu võ cầu thân này thì có thể rời đi!”
Thấy Tiêu Trường Phong nổi giận, các võ giả có mặt tại đó không ai dám nói thêm lời nào, đắc tội với nhạc phụ tương lai thì có gì tốt chứ.
Hoàng Văn Thu thấy vậy cười lạnh nói: “Đám rác rưởi này, làm sao xứng với dung mạo tuyệt thế của Như Yên tiểu thư? Thật đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
“Ha ha, ngươi không phải cũng là một trong những con cóc ghẻ đó sao, có tư cách gì mà cười nhạo bọn chúng chứ?” Tiết Tại Hà cười nói.
“Tiết Tại Hà, ngươi đang muốn khiêu chiến với ta sao? Hừ, mồm mép lợi hại thì ích gì chứ, lát nữa sẽ cho ngươi thấy!” Hoàng Văn Thu cũng cười lạnh nói lại.
“Ha ha, hôm nay ta nhất định sẽ cưới được Như Yên tiểu thư! Ai dám cản ta, ta sẽ đạp qua xác người đó!” Tiết Tại Hà lãnh đạm cười nói, nhưng lời này nói ra lại khiến người khác có cảm giác sởn tóc gáy.
Trận đấu cầu thân vẫn còn chưa bắt đầu, mùi hoả dược đã dần dần bốc lên.
“Như Yên, con tới bên kia ngồi đi.” Tiêu Trường Phong nói với Tiêu Như Yên.
Tiêu Như Yên khẽ gật đầu, đi qua một bên.
Vị trí của nàng rất bắt mắt, cả quảng trường đều có thể nhìn thấy nàng.
Nhưng điều trùng hợp nhất là, chỗ ngồi của Diệp Viễn lại gần với nàng nhất, cũng không biết có phải do trùng hợp không hay là do Tiêu Trường Phong cố ý sắp đặt.
Tiêu Trường Phong đứng nhìn Tiêu Như Yên về chỗ ngồi, rồi lại ý tứ nhìn sang phía Diệp Viễn, dường như đã định sẵn Diệp Viễn là con rể của mình rồi vậy.
Ánh mắt của Tiêu Trường Phong khiến Diệp Viễn cảm thấy lạnh gáy, Diệp Viễn lại có thể không biết những tính toán đó của hắn ta hay sao?
Chỉ là… kết cục của ngày hôm nay sẽ khiến hắn phải thất vọng.
“Trận đấu võ cầu thân ngày hôm nay cũng không có quy định gì đặc biệt cả, chỉ cần là người chiến thắng trong trận đấu cuối cùng là được! Nhưng, một khi đã bước lên võ đài, Tiêu gia không chịu trách nhiệm về sự sống chết của mọi người, lúc báo danh mọi người cũng đã ký xác nhận rồi! Tiêu gia không ép chư vị lên võ đài, bây giờ chư vị rút lui vẫn còn kịp. Tiêu mỗ cũng thành thật khuyên một câu, võ giả nào có thực lực còn chưa tới Hoá Hải Cảnh thì tốt nhất đừng nên lên võ đài thì hơn. Tu hành không dễ, đại trượng phu chí ở bốn phương chứ không chỉ dừng lại ở mỗi chuyện thành gia lập thất!” Tiêu Trường Phong nói.
Không thể không nói, lời này của Tiêu Trường Phong rất hữu dụng, dường như đã tạt một gáo nước lạnh khiến mọi người tỉnh ngộ.
Trên võ đài sẽ phải tự chịu trách nhiệm với sinh mạng của mình, nếu có chết cũng sẽ không ai thương tình!
Hơn nữa trận đấu võ cầu thân này, lại có hai hung tinh đang đợi!
Tranh cướp vợ với hai hung tinh đó, sẽ có kết cục thế nào còn phải nghĩ sao, nhất định hai người đó sẽ ra tay vô cùng tàn độc!
Cho nên có lên võ đài hay không cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Thế nhưng… danh tiếng của Tiêu Như Yên trong Vương Thành này quá lớn!
Trước đó, đã từng có vô số bản thảo vẽ Tiêu Như Yên được mang ra, những bức tranh này tuy mỗi bức mỗi khác, nhưng đều có chung một điểm – đó chính là một tuyệt sắc giai nhân!
Thêm vào đó còn có địa vị của Tiêu gia trong Vương Thành, có thể thấy những võ giả ở đây người nào người nấy đều rất hăng máu!
Nhất là những võ giả dưới ba mươi tuổi, có tu vi đạt tới Hoá Hải cảnh, bọn họ luôn cảm thấy nếu không thử thì sẽ thấy không cam tâm.
“Bây giờ, trận đấu võ cầu thân chính thức bắt đầu!” Tiêu Trường Phong dõng dạc nói.
Đúng lúc này, Tiêu Như Yên đột nhiên nghe thấy tiếng Diệp Viễn truyền tới bên tai nàng: “Đồ nhi ngoan, ngươi là đồ đệ đầu tiêu mà vi sư ta thu nhận! Hôm nay, vi sư sẽ vì ngươi mà chiến đấu tới cùng, coi như quà ra mắt cho đồ nhi ngươi!”
Nói rồi, Diệp Viễn lập tức đi thẳng tới võ đài!
Vì chiếc khăn trùm đầu đã che hết gương mặt nàng nên không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, song cả người nàng lại đang khẽ run lên.
“Hả? Xảy ra chuyện gì? Đó là ai?”
“Hắn là ai mà ngươi cũng không nhận ra à? Ngươi quên rồi sao, một tháng trước Thất Hoàng Tử điện hạ đã từng tới quỳ trước mặt hắn mà nhận sai đó!”
“Cái gì? Hắn chính là Cơ Thanh? Hắn ở đây làm gì?”
“Ngươi là đầu heo hả! Hắn bước ra như vậy, đương nhiên là muốn tham gia trận đấu võ cầu thân này rồi!”
“Phí lời, đương nhiên là ta biết hắn muốn tham gia đấu võ cầu thân, nhưng hắn mới là Ngưng Tinh tầng bảy, lên võ đài không phải là muốn tìm tới chỗ chết hay sao?”
“Ha ha, nghe nói thuật luyện đan của Cơ Thanh đã đạt tới cảnh giới truyền thuyết rồi, trong đại hội đấu đan đã đánh cho Đồng Vĩnh Xương thành phế nhân luôn, nhưng không ngờ ngay cả về võ đạo hắn cũng lại tỏ ra tự tin như vậy!”

Sự xuất hiện của Diệp Viễn trên võ đài khiến mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên!
Tiêu Trường Phong còn chưa kịp bước xuống võ đài, đã nhìn thấy Diệp Viễn bước ra, sắc mặt hắn lập tức trở nên đen lại.
Trấn đấu võ cầu thân hôm nay không có bất kỳ quy tắc nào, chỉ cần đánh bại đối thủ là được!
Hôm nay lại có rất nhiều thanh niên phù hợp điều kiện tới tham gia, không tới một vạn thì cũng phải có tới tám nghìn người, hơn nữa những người tới báo danh có ai không phải là cao thủ?
Võ giả đầu tiên lên võ đài, không phải là người chịu thiệt nhất sao!
Bởi hắn phải đối mặt với tất cả võ giả có mặt ở đây!
Một đấu một vạn?
Muốn làm trò cười sao?
Tiêu Trường Phong hận một nỗi không thể quát cho hắn một trận, ngươi không muốn cưới con gái ta, cũng không cần phải chọn cách từ chối như thế này chứ!
Chuyện này là sao đây?
Đừng nói Diệp Viễn mới là Ngưng Tinh tầng bảy, cho dù ngay cả Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn được mệnh đanh là những người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Vương Thành, e là cũng sẽ không ngay lập tức bước lên võ đài đi?
Có nhiều võ giả như vậy, đấu lại được ư?
Lập tức lên võ đài như vậy, không phải là không muốn lấy Tiêu Như Yên đấy chứ!
Lúc này nhất định là nàng ấy đang vô cùng tức giận.
Tiêu Trường Phong nhìn về phía Tiêu Như Yên, quả nhiên nhìn thấy con gái toàn thân đang khẽ run lên, lòng tràn đầy căm hận!
Tiêu Như Yên gả cho Cơ Thanh là lựa chọn tốt nhất, nhưng tên tiểu tử này, lại thả con bồ câu hi vọng duy nhất của Như Yên đi!
“Ha ha ha, hoá ra tên này lại ngu như vậy, lại là người đầu tiên xông lên võ đài! Hắn cho rằng hắn là ai chứ, Phong Hoàng bệ hạ sao? Lẽ nào hắn muốn một mình chọi hết với cả vạn võ giả ở đây?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Thừa Càn quả thực không thể nhịn được, bất giác lớn tiếng cười nhạo.
“Thất Hoàng Tử điện hạ, nếu như tên tiểu tử này đã tự mình tìm tới chỗ chết, vậy chúng ta cũng không khách khì làm gì! Ha ha, đợi tới khi hắn sức cùng lực kiệt, thần sẽ thay hoàng tử lên xử lý hắn!” Hoàng Văn Thu cười lớn nói.
Lời nịnh nọt này của Hoàng Văn Thu thật chẳng biết giữ chừng mực!
Triệu Thừa Càn nghe vậy không cười nữa, mà ánh mắt chợt sáng lên, không biết đã nghĩ ra điều gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất