Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 581: Bàn Long Phá Thiên Chưởng!

Chương 581: Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Lúc này Diệp Viễn mới biết, ba tầng cuối cùng không có xuất sắc vượt ải.
Nhưng có thể chống đỡ được ba chưởng vừa rồi, quả thực cũng không cần tới cái danh xưng xuất sắc vượt ải.
Hắn cũng đã dùng toàn bộ khí lực của hắn để tiêu diệt ba còn Thanh Long vừa rồi. Nếu như không phải cố gắng tới cùng, hắn đã sớm ngã xuống rồi.
Có thể duy trì tới chưởng cuối cùng, một mặt là vì dựa vào ý chí quật cường của hắn, hai là bởi vì cơ thể hắn vừa được trải qua lần luyện hóa máu rồng.
“Ngươi đúng là thiên tài, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã nắm được sức mạnh của Chân Long, hơn nữa lại còn đưa nó vào trong Chước Nhiệt chân ý! Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi đấy!” Người mặc đồ đen nói bằng giọng tán thưởng.
Diệp Viễn cười nói: “Thực ra ta cũng không biết tại sao khi dùng toàn lực để đối phó lại với chưởng lực của tiền bối, sức mạnh của Chân Long tiềm tàng trong cơ thể ta lại cứ thế dâng lên, sau đó hòa nhập với chưởng pháp của ta.”
Người mặc đồ đen khẽ gật đầu nói: “Xem ra ngươi là võ giả bẩm sinh, thật không thể lường trước được những thành công trong tương lai của ngươi.”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, từ kiếp trước tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên có người đánh giá hắn như vậy.
Ở kiếp trước Diệp Viễn cũng đã trưởng thành trong vô số những lời tán dương, nhưng không ai để ý tới thiên phú trên con đường võ đạo của hắn, mà đều nhìn vào những thành công chói lóa trên con đường đan đạo do hắn tạo ra. Cũng chính bởi thế mà người ta đã lãng quên luôn thiên phú võ đạo của hắn.
Mãi tới khi được trọng sinh ở kiếp này, Diệp Viễn đã lập chí trở thành cường giả võ đạo, sau khi hắn dành nhiều thời gian và tâm huyết trên con đường võ đạo, mới phát hiện dường như bản thân có rất nhiều tiềm năng trên phương diện này.
Nếu như các võ giả khác phải mất rất nhiều thời gian và tâm huyết để cảm ngộ Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Ý, Tâm Lặng Như Nước, Phong ý cảnh, Hỏa ý cảnh, thì hắn lại không phải dùng quá nhiều thời gian để cảm ngộ những thứ này.
Tuy rằng có không ít lần gặp được duyên kỳ ngộ, nhưng cũng không thể phủ nhận thiên phú của hắn có tác dụng rất lớn.
Không có thiên phú thì cho dù có gặp duyên kỳ ngộ, cũng chỉ có thể tay trắng ra về mà thôi.
“Nếu như ngươi đã có thể cảm nhận được, vậy hãy nghỉ ngơi một lát củng cố những gì ngươi vừa nhận được. Ở tầng thứ tám ta chỉ ra hai chưởng mà thôi, ngươi vẫn nên tự lượng sức thì hơn!” Nói rồi, người mặc đồ đen liền biến mất.
“Khụ… cuồi cùng cũng tới tầng thứ tám...” Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, tự nhủ nói.
Mục tiêu mà Diệp Viễn tự đặt ra cho bản thân hắn là tầng thứ bảy, chỉ là không ngờ rằng, thu hoạch trong lần tới Hạo Thiên Tháp này của hắn lại vượt xa so với tưởng tượng rất nhiều.
Lúc này thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, hoàn toàn đủ tư cách để nhận khiêu chiến ở tầng thứ tám.
Thậm chí Diệp Viễn còn có chút hoài nghi, đây không phải là thiết kế do chủ nhân của Hạo Thiên Tháp tạo ra sao, còn hắn thì vẫn đang thực hiện đúng từng bước theo như những gì chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này thiết kế ra.
Bằng không đổi lại là bất kỳ một nhân tài tầm thường nào khác đều sẽ không thể nào đi xa được tới như vậy!
Diệp Viễn có cảm giác, đây là hệ thống tu luyện bồi dưỡng nhân tài!
Lòng can đảm, năng lực và sức mạnh, bất kỳ một thứ nào cũng không thể thiếu!
Hơn nữa Diệp Viễn cũng đoán chắc tới tám chín phần “người đó” mà người mặc đồ đen nhắc tới chính là chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này.
Sự tồn tại của người này chẳng khác nào một thế lực thần bí!
Diệp Viễn có cảm giác, chủ nhân của Hạo Thiên Tháp còn mạnh hơn rất nhiều so với thập đại Thần Vương, chưa biết chừng người đó còn là cường giả Thần Cảnh cũng nên.
Nhưng làm thế nào để tạo ra một Thần Cảnh trong thế giới hiện tại?
Hạo Thiên Tháp đã xuất hiện từ cả vạn năm trước, lẽ nào cường giả Thần Cảnh đã xuất hiện từ năm vạn năm trước?
Nếu như chủ nhân của Hạo Thiên Tháp là cường giả Thần Cảnh, vậy hắn đã đi đâu?
Cường giả Thần Cảnh có tuổi thọ rất cao, cho dù là một vạn năm cũng không thành vấn đề.
Diệp Viễn cảm thấy, sự mơ hồ trong lòng mình lúc này cũng đã sáng tỏ hơn.
“Ha ha ha, lo cho người ta làm gì, muốn trở thành cường giả Thần Cảnh, trước tiên ta phải giết được Cơ Thương Lan đã!”
Diệp Viễn nhanh chóng xua tan những suy nghĩ viển vổng ra khỏi đầu mình, sau đó ngồi im khôi phục nguyên lực.
Nửa ngày sau, Diệp Viễn mở to hai mắt, cơ thể hắn cũng đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
“Ha ha, thật không biết lão già Lục Lâm Phong sẽ bày ra cái vẻ mặt gì khi biết ta vượt qua được tầng thứ bảy?” Diệp Viễn bất giác phá lên cười khi nhớ tới Lục Lâm Phong.
Xem ra, Lục Lâm Phong cũng đã cảm ngộ được trận đạo bên trong Bia đá Hạo Thiên, cho nên mới đạt được thành công như ngày hôm nay.
Song thiên phú của lão già đó hơn người, lại chỉ cần dựa vào trận đạo thôi cũng đã có thể trở thành thập đại Thần Vương.
Hơn nữa theo Diệp Viễn được biết, Hạo Thiên Tháp cũng chỉ là một phần rất nhỏ giúp Lục Lâm Phong mở ra cánh cửa thành công cho mình, nhưng sự trỗi dậy thực sự của hắn chính là sau khi rời khỏi bí cảnh Hạo Thiên.

“Bụp!”
Bên ngoài Hạo Thiên Tháp, Thất Hải kích động đập tay một cái, khiến chén rượu Nam Hương Mộc chứa đầy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng vỡ tan.
Động tác này của hắn đã khiến cả bốn người trong nhóm Tần Nham vội vàng mở mắt.
“Hải lão, làm sao vậy?”
Thất Hải hít một hơn thật sâu rồi nói: “Các ngươi tự mình nhìn đi!”
Cả bốn ngẩn người, thuận mắt nhìn theo Thất Hải chỉ về phía luồng sáng, chỉ thấy tên của Diệp Viễn đã xuất hiện ở tầng thứ tám!”
“Hít...” Cả bốn người hít một luồng hơi lạnh.
Tầng thứ tám?
Diệp Viễn đã có thể đuổi kịp Lý Phàm Thiên người đứng thứ nhất cách đây cả vạn năm!
“Bây giờ, các ngươi còn có ý kiến gì về việc đi theo hắn nữa không?” Thất Hải hỏi.
Cả bốn người không ai nhìn ai mà chỉ lắc đầu.
Nào có thể có ý kiến gì được nữa chứ!
Cho dù bốn người bọn họ có là thiên tài cũng không thể đạt được tới trình độ như vậy!
So với Diệp Viễn, bọn họ chỉ như đom đóm lập lòe trước trăng, khoảng cách giữa bọn họ là quá lớn!
“Các ngươi cố gắng tu luyện, đừng để mất cả tư cách đi theo làm tùy tùng cho hắn!” Thất Hải thở dài một tiếng rồi nói.

Bên trong tầng thứ tám, Diệp Viễn và người mặc đồ đen đứng cách xa nhau.
“Chuẩn bị xong chưa? Lần này ta chỉ ra hai chưởng thôi, vẫn giữ nguyên cảnh giới giống như ngươi!” Người mặc đồ đen nói.
Diệp Viễn đáp lại: “Tiền bối, hình như chưởng pháp lần này của người cũng dùng tới sức mạnh của Chân Long? Tuy rằng ta không cảm nhận được chân ý vô thượng, nhưng uy lực đó lại không kém là bao so với chân ý vô thượng, không biết như vậy là thế nào?”
Người mặc đồ đen nói: “Có gì lạ đâu chứ? Thể lực của Chân Long đã vượt ra khỏi ngũ hành. Điểm khác biệt của tứ đại thần thú chính là ở thực lực của huyết mạch, hơn nữa trong huyết mạch của bọn chúng đều chứa đại đạo thiên địa, loài người không thể nào sánh được. Nếu luận về uy lực, đương nhiên cũng sẽ không kém hơn chân ý vô thượng. Bây giờ ngươi đã luyện hóa được long huyết, vì thế trong cơ thể ngươi sẽ có sức mạnh của Chân Long, cho nên sẽ cảm nhận được sức mạnh của huyết mạch.”
Diệp Viễn gật đầu sau khi hiểu ra vấn đề.
Thần thú đều là con cưng của trời, bọn chúng có sức mạnh ngay từ khi được sinh ra. Đặc biệt là tứ đại thần thú, thực lực của bọn chúng mạnh hơn rất nhiều lần so với cường giả Thần Cảnh nhân loại.
Hơn nữa theo Diệp Viễn được biết, thần thú nằm trong hàng tứ đại thần thú dường như không cần phải tu luyện, chỉ cần trở thành thần thú thành niên là đã có thể thành thần đạo, và trở nên cường đại vô cùng.
Cho nên thần thú đều là chủng tộc cao quý, có thể thấy được ý chí ngông cuồng bá đạo dù chỉ trong một giọt máu.
“Ta hiểu rồi, tiền bối, hãy xuất chiêu đi!” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Người mặc đồ đen cũng không huyên thuyên gì nữa, hai tay chắp lại, lập tức cuồng phong nổi lên, theo sau là những tiếng gầm vang dội truyền tới!
“Chưởng pháp này có tển là Bàn Long Phá Thiên Chưởng, nếu luyện tới cảnh giới viên mãn có thể tàn phá cả bầu trời! Ngươi hãy ngoan ngoãn chịu trận!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất