Chương 704: Phá Trường Không
Một thương lại tiếp một thương, tinh lực của Triệu Thừa Càn dường như là vô cùng vô tận!
Nếu như Diệp Viễn ở trạng thái bình thường, liều mạng cùng hắn tự nhiên là không sao. Nhưng mà bây giờ ở trong tình huống này, thương thế của Diệp Viễn đã nặng lại càng thêm nặng.
“Ha ha, Diệp Viễn, ngươi làm sao lại càng ngày càng không có khí lực rồi vậy? Ta đã xem ngươi trở thành kẻ địch cả đời mình đấy, vậy mà biểu hiện của ngươi bây giờ để cho ta quá thất vọng!” Triệu Thừa Càn lớn lối nói.
Liên tiếp liều mạng năm sáu trận, thân thể Diệp Viễn đã sắp đến cực hạn.
Thể chất cường đại của Long tộc đúng là không tệ, nhưng mà có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng có giới hạn.
Huống chi cảnh giới của Diệp Viễn cũng không tính là cao, cách trình độ bất tử bất diệt còn kém xa.
Hai người từ trên đất đánh lên không trung, mỗi một lần công pháp của hai người chạm vào nhau đều sẽ khiến cho cả Vương Thành rung chuyển.
Lực công kích của hai người này thật sự là quá mạnh mẽ!
“Sư phụ, tình hình này không ổn rồi! Tiếp tục như vậy nữa, tiểu sư đệ sẽ thua!” Thi Hạo Nhiên vẫn theo thói quen gọi Diệp Viễn là tiểu sư đệ.
Thương thế của Tinh Uyên lúc này vẫn chưa lành, chỉ đành thở dài nói: “Chiến đấu ở loại trình độ này, căn bản cũng không phải là loại mà chúng ta có thể tham dự! Chuyện tới nước này, cũng chỉ có hy vọng Diệp Viễn có kỳ chiêu để thắng thôi.”
Thi Hạo Nhiên nghe vậy không khỏi nghẹt thở.
Đúng vậy, đại chiến cấp bậc Vô Lượng Cảnh, hắn căn bản không có tư cách để tham dự.
Chỉ cần đến gần hai người thì một chút dư âm đối chiến thôi cũng có thể giết chết hắn.
Thi Hạo Nhiên liên tiếp lùi về phía sau nhìn tiểu sư đệ trên không trung, trong lòng lo lắng trông đợi kỳ tích phát sinh.
“Ầm!”
Lại là một đòn phản công khác, Diệp Viễn bị chấn động đến mức phải lùi lại phía sau ngàn trượng, máu tươi phun ra trên mặt đất.
“Chà chà, Diệp Viễn, ngươi không phải được xưng là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp sao, thực lực lại chỉ có như thế thôi ư? Ta biến thành bộ dạng ngày hôm nay, cũng là để có thể lần nữa phân cao thấp với ngươi đấy! Có thể lấy ra chút bản lĩnh xuất chúng được không, để ta có thể chứng kiến một chút thế nào là uy phong của tuyệt thế thiên tài?” Vẻ mặt Triệu Thừa Càn đầy đắc ý nói.
Diệp Viễn lau máu tươi bên miệng, bỗng nhiên cười nói: “Triệu Thừa Càn, ngươi và lão tử của ngươi đều vô dụng như nhau! Coi như là ngươi nhập ma, cưỡng ép thực lực tăng lên, can đảm của ngươi cũng không bằng một con chuột!”
Triệu Thừa Càn nghe xong, cả người bỗng nhiên giận dữ nói: “Đừng có đem ta so sánh với lão già đó. Ở trước mặt ta, hắn đến tư cách xách giày cũng không có!”
Diệp Viễn cười nói: “Phải không? Ngươi luôn mồm luôn miệng nói ta là kẻ địch cả đời của ngươi, nhưng mà đến cả dũng khí đấu trực diện cũng không có! Chẳng lẽ… ở trong lòng ngươi, đối với ta còn có vài phần sợ hãi? Xem ra trận chiến trước đó, đã để lại trong lòng ngươi ám ảnh không thể xóa nhòa.”
Những lời Diệp Viễn nói, rõ ràng là để Triệu Thừa Càn không thể bình tĩnh.
“Ngươi câm miệng cho ta! Ta là cường giả Vô Lượng Cảnh cao cao tại thượng, tại sao lại phải sợ hãi? Ngươi muốn dùng lời nói để làm rối loạn tinh thần của ta, tìm thừa cơ lợi dụng sai lầm? Ha ha, nằm mơ!”
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Bại tướng dưới tay mà thôi, ta cần gì phải làm rồi loạn tinh thần ngươi? Chỉ mới là Vô Lượng Cảnh, đã để cho ngươi có cảm giác thỏa mãn hư ảo này, thật là không biết nên nói thế nào! Người như ngươi, căn bản là không thể nào hiểu được, cái gì gọi là cường đại chân chính! Có điều, xem ra tâm ma của ngươi đã ăn rất sâu, căn bản là không có cách nào vượt qua phi thăng kiếp rồi.”
“Ta bảo ngươi im miệng, có nghe thấy không! Giết ngươi, ta vẫn như thường có thể vượt qua phi thăng kiếp! Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng muốn cản trở con đường phi thăng của ta sao?” Triệu Thừa Càn đột nhiên trở nên điên cuồng.
Diệp Viên vừa động tâm, Huyễn Dĩnh Kiếm liền xuất hiện ở trong tay.
Đột nhiên, phong vân biến đổi!
Diệp Viễn tay Cầm Huyễn Dĩnh Kiếm, nghiêng người nhìn Triệu Thừa Càn nói: “Triệu Thừa Càn, trước khi chết ta sẽ dạy cho ngươi một bài học! Đã làm chó, thì không bao giờ có thể có được sức mạnh cường đại đâu! Hôm nay để cho ngươi nhìn một chút, cái gì gọi là cường giả chân chính!”
Dứt lời, trường kiếm của Diệp Viễn vung một cái, một luồng khí thế kinh khủng lan ra.
Vương Thành vốn là gió êm sóng lặng, lúc này đột nhiên gió nổi, gió giục mây vần.
Trên bầu trời, mây đen không biết từ đâu tới, che kín cả bầu trời!
Kiếm ý trên người Diệp Viễn, xông thẳng lên cao!
Cả người hắn, tựa như là hóa thân của trời đất, mà ở giữa mảnh thiên địa này, khắp nơi đều có kiếm ý di chuyển như có như không!
“Được… khí thế thật là mạnh! Đây… đây là kiếm ý? Kiếm ý của một người, làm sao có thể cường đại tới mức này?”
“Loại kiếm ý trình độ này, sợ rằng còn vượt xa hơn so với chân ý đúng không? Ta làm sao lại có cảm giác, Triệu Thừa Càn đang đối mặt với kiếm ý của cả thế giới?”
“Thật là quá đáng sợ! Đây là cường giả chân chính sao? Quân lâm thiên hạ mà không độc đoán, tuyệt thế đương thời mà không kiêu ngạo! Diệp Viễn này, thật là khiến ta có cảm giác muốn quỳ xuống bái phục!”
“Đúng vậy, đây mới thật sự là vương giả, hoàn toàn khác với cảm giác mà Triệu Thừa Càn đem đến cho người khác!”
Kiếm thức mà Diệp Viễn xuất ra, thực sự đã làm cho trời đất vì thế mà biến sắc!
Các võ giả của Cuồng Phong Giới, đã thật sự khuất phục hắn!
Sự cường đại của Diệp Viễn, khiến cho người khác sinh ra cảm giác không thể địch nổi!
Một người có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào vượt qua cả một thế giới. Nhưng mà Diệp Viễn bây giờ, chính là hóa thân của cả thế giới!
Triệu Thừa Càn nhìn thấy cảnh này, không khỏi đột nhiên biến sắc.
Hằn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp Viễn vẫn có sức lực để thi triển công pháp kinh khủng như vậy.
Mặc dù một chiêu này còn chưa đánh ra, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, một đòn này nhất định là kinh thiên động địa!
Triệu Thừa Càn nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương! Hạn chế nhất của đại chiêu này, chính là thời gian xuất chiêu quá dài!”
Nhìn thấu được thủ đoạn này, Triệu Thừa Càn không do dự nữa, trực tiếp bộc phát sức mạnh Huyết Sát!
“Huyết diễm ngút trời, phách tuyệt một thương!”
Giờ khắc này, Triệu Thừa Càn giống như là trở thành Ma Thần.
Ngoài kia máu tanh ngất trời, toàn bộ đều tập trung ở đỉnh mũi thương!
Hắn biết sức mạnh Huyết Sát đối với Diệp Viễn căn bản là không có tác dụng gì, vì vậy đã trực tiếp dùng để gia tăng công pháp của mình!
Mà một chiêu này, đối với hắn cũng là chiêu có thể có sức mạnh cường đại nhất rồi!
Nếu là bình thường, chiêu này của hắn tuyệt đối là kinh thiên động địa.
Vậy mà lúc này ở trước mặt Diệp Viễn, lại giống như một tên hề đang phô trương thanh thế.
Khí thế của Triệu Thừa Càn, căn bàn là không thể rung chuyển được Diệp Viễn chút nào!
Có điều Triệu Thừa Càn cũng không quan tâm, hắn muốn xuất ra trước một chiêu này, giết chết Diệp Viễn!
Một thương xuất ra, mang theo khí thế chưa có từ trước tới nay. Những chỗ đi qua, không gian vỡ vụn thành từng mảnh!
“Đi chết đi!”
Triệu Thừa Càn và thương dường như là hòa làm một thể, uy lực của một thương này, quả nhiên là không thể khinh thường.
Hắn dường như là di chuyển tức thời, đi thẳng tới trước mặt Diệp Viễn chỉ cách có mười trượng.
Nhưng mà… khoảng cách này cũng đã là cực hạn của hắn rồi!
“A…!”
Triệu Thừa Càn khàn cả giọng gầm thét, đem nguyên lực toàn thân cùng với sức mạnh Huyết Sát toàn bộ đều tập trung ở trên đỉnh mũi thương.
Nhưng mà, thương của hắn có sắc nhọn đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể tiến lên dù chỉ một bước.
Chu vi mười trượng quanh người Diệp Viễn, lại giống như là có một lớp bình phong, cho dù ngươi có thủ đoạn thông thiên, cũng không có cách nào có thể đột phá lớp bình phong này!
Đúng lúc này, hai mắt Diệp Viễn chậm rãi mở ra, thương hại nhìn Triệu Thừa Càn, nhàn nhạt nói: “Nhất kiếm phá càn khôn, nhất niệm động thương khung! Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm - Phá… Trường… Không!”