Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 705: Tâm hướng đạo

Chương 705: Tâm hướng đạo
Không có nguyên lực huyễn lệ, cũng chẳng có động tác hoa mỹ!
Một kiếm chất phác không màu mè!
Chỉ là kiếm ý ngưng luyện đến cực điểm!
Trường thương trong tay Triệu Thừa Càn là một huyền khí trung đẳng, có thể nói là vô cùng rắn chắc.
Mà trong khoảnh khắc mà Diệp Viễn xuất kiếm, vậy mà đầu thương bị bổ làm đôi!
“Phụt!”
Triệu Thừa Càn biến mất.
Nơi mà hắn vừa đứng, không gian bị kéo ra, tạo nên một vết nứt không gian cực đại!
Mà cả người Triệu Thừa Càn, đã bị kiếm ý của Diệp Viễn hủy diệt!
Vết nứt không gian cực đại kia, như bị người ta kéo ra từ không trung, bên trong ngập tràn dòng chảy không gian cuồng bạo.
Trường thương kia của Triệu Thừa Càn, trực tiếp bị dòng chảy không gian nuốt chửng.
Dòng chảy không gian kia, dường đang muốn nuốt chửng tất cả, nó hút lấy mọi thứ xung quanh vào bóng tối.
Diệp Viễn cách nó mười trượng, nhưng mặc cho vết nứt không gian loạn lưu có lực hút cường đại, hắn vẫn bình chân như vại!
Năng lực hồi phục của không gian cực kỳ mạnh, rất nhanh, cánh cửa rộng ra tới trăm trượng, tốc độ khôi phục có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau mười nhịp thở, vết nứt không gian hồi phục hoàn tất.
Mọi thứ trở về với tĩnh lặng!
Mà trên thế giới này, cũng chẳng còn Triệu Thừa Càn nữa.
Cả Vương Thành bỗng chốc trở nên giống như một ngôi thành trống, từ lúc bắt đầu chẳng có lấy một chút âm thanh.
Nhát kiếm này, mang tới cho bọn họ theo những chấn động, mãnh liệt vô song.
Vì sau khi tất cả đều tan thành mây khói, tất cả mọi người đều vẫn chưa hoàn hồn.
Nhát kiếm này, mang cả dư vị tột cùng.
Thứ kiếm ý siêu việt vượt tiểu thế như vậy, không phải ai cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng!
Từ đây trở đi, chẳng biết có bao nhiêu võ giả Cuồng Phong Giới nhờ vậy mà đắc đạo, thực lực đại tiến.
“Phong… Phong Hoàng bệ hạ!”
Không biết đã được bao lâu, cuối cùng cùng có người định thần trở lại. Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn, chính là hướng về phía Diệp Viễn mà quỳ xuống.
Một người dẫn đầu, những người khác cũng nhanh chóng phụ họa theo.
Bọn lần lượt quỳ bái, tức là muốn Diệp Viễn lên ngôi Phong Hoàng của bọn họ!
Diệp Viễn thu kiếm lại, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, không hề có ý định cố ý bày ra nhưng lại tràn đầy phong phạm vương giả.
“Ta sẽ không làm Phong Hoàng của các ngươi, các ngươi cũng không cần có Phong Hoàng! Võ giả đặt đức tin ở người khác, thì mãi mãi không thể trở thành cường giả. Đức tin của võ giả, chỉ có thể là tin vào bản thân - Tâm hướng đạo!”
“Dỡ bỏ trung ương của Vương Thành đi, tòa Vương Thành này, là ngục tù của võ giả Cuồng Phong Giới các ngươi. Phá vỡ nó, các ngươi sẽ nhìn ra một bầu trời khác!”
“Điều kiện sống ở Cuồng Phong Giới hoàn toàn không thể so được với Vô Biên Giới, nhưng mà những thứ tàn ngược đó, lại là một nơi tuyệt vời để võ giả tu luyện!”
“Chỉ có kiên trì hướng đạo, mới có ngày phá vỡ được hư không, phi thăng Thần Vực!”
Lời nói điềm đạm của Diệp Viễn, vang vọng khắp khoảng không của Vương Thành, đến cả kẻ điếc cũng nghe thấy!
Cách nói này, đối với võ giả Cuồng Phong Giới mà nói, là một khái niệm hoàn toàn mới mẻ.
Không biết từ bao giờ, họ đã quen bị Phong Hoàng thống trị.
Lão Phong Hoàng chết rồi, tự ắt cần có tân Phong Hoàng tới kế vị.
Triệu Thừa Càn đã trở thành cường giả Vô Lượng Cảnh, dù không đắc được nhân tâm, nhưng nếu không có sự tồn tại của Diệp Viễn, bọn họ sẽ vẫn sống mãi như vậy.
Diệp Viễn giết chết cha con Triệu Thiên Dận, trở thành cường giả mạnh nhất của Cuồng Phong Giới, theo lý thì tất nhiên hắn phải trở thành Phong Hoàng kế nhiệm.
Trận chiến hôm nay, mọi người đều đã thấy.
Người như vậy làm Phong Hoàng, quá là phù hợp.
Nhưng mà hiện giờ, Diệp Viễn chỉ cho bọn họ một con đường hoàn toàn mới.
Trên thực tế, kể từ khi bị Phong Hoàng thống trị, Cuồng Phong Giới rất hiếm có người có đủ năng lực phi thăng.
Mấy năm gần đây, cũng chỉ có mình Lý Đạo Hành, nhờ sức mạnh của đan đạo phá cảnh phi thăng.
Có Phong Hoàng làm ngọn núi chắn phía trước, bọn họ càng thêm thuần phục, mà không phải là phi thăng.
“Được rồi, lời của ta tới đây là hết, các vị bảo trọng!”
Nói xong, Diệp Viễn biến mất trước mặt mọi người.
....
Trong đại điện Tê Hà Sơn, Diệp Viễn ngồi ở vị trí cao nhất, còn Tinh Uyên dẫn theo một đám đệ tử ngồi bên dưới.
“Tiểu sư đệ, ngươi...”
Nhị sư huynh Thang Trí gọi quen mồm tiểu sư đệ, trong thời gian ngắn khó mà sửa được. Lời vừa nói ra, lập tức cảm thấy không ổn, liền vội ngừng lại.
Như Diệp Viễn hôm nay, áp lực mà hắn đè lên bọn họ quả thực quá lớn rồi.
Diêp Viễn nghe vậy thì cười nói: “Các vị huynh đệ không cần phải cẩn trọng vậy đâu! Lúc trước mọi người là sư huynh của Diệp Viễn này, sau này vẫn vậy! Mọi người cứ gọi ta là tiểu sư đệ cho tiện.”
“Ha, ta nói mà, tiểu sư đệ đâu phải là loại người đấy! Thế mà các ngươi cứ không chịu tin! Đùng rồi tiểu sư đệ, nhát kiếm cuối cùng của ngươi, thực sự quá đáng sợ rồi! Giờ ta nhớ lại vẫn còn chưa hết sợ. Nhát kiếm đó có phải là chân ý siêu việt không?”
Thang Trí bộ dạng kinh ngạc, hiển nhiên là hắn đã bị dọa cho một phen.
Diệp Viễn gật đầu cười đáp: “Chân ý chân chính mới là chân ý tối thượng! Nhát kiếm kia, chính là chân ý vô thượng mà phát ra”
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Diệp Viễn liên tục sử dụng Chước Nhiệt chân ý và Bàn Long Phá Thiên Chưởng, nhưng hắn đối với lĩnh hội kiếm ý mà nói, một khắc đều không buông bỏ.
Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Ý của hắn đã đạt tới thượng thừa, nên cảm ngộ ngày càng chậm.
Dù là như vậy, sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Du Cảnh, cảm ngộ của hắn đã đạt tới thức mạnh nhất - Phá Trường Không!
Chỉ là thời gian phát động của chiêu thức này không dài, thêm vào đó là Triệu Thiên Dận lấy phu phụ của Diệp Viễn ra đe dọa, vậy nên hắn căn bản không có cơ hội phát huy chiêu thức này.
Thực ra thì trước đó Diệp Viễn cũng không nghĩ tới việc dùng tới chiêu này.
Đây là võ kỹ áp đáy hòm hiện tại của hắn, nếu không phải quyết đấu sẽ không dùng tới.
Nhưng chẳng ai ngờ tới, Triệu Thừa Càn lại mạnh đến vậy.
Đòn thương kích cuối cùng kia, Diệp Viễn dù dùng cả linh cấp Bàn Long Phá Thiên Chưởng, cũng không thể là đối thủ của hắn.
Nhưng mà cái gọi là chân ý vô thượng, mọi người mới được nghe lần đầu, bất giác hiếu kỳ mà hỏi Diệp Viễn.
Về việc giúp đỡ huynh đệ, Diệp Viện lại rất nhiệt tình, tất nhiên chẳng giấu diếm gì mà kể hết cho bọn họ.
Tới lúc họ hiểu rằng việc lĩnh hội chân ý vô thượng khó tới đâu, ánh mắt nhìn về Diệp Viễn mới trở nên quái dị.
Diệp Viễn sớm đã quen với ánh nhìn này, chỉ cười nhẹ, không hề để tâm.
Diệp Viễn ứng phó xong đám sư huynh, Tinh Uyên cho bọn họ lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Có vài lời, họ không tiện nói trước mặt mọi người.
“Tinh Uyên, xem ra gần đây ngươi tu luyện thành công rồi, đã đột phá tới tận Đan Hoàng hậu kỳ.” Diệp Viễn cười với Tinh Uyên.
Tinh Uyên ngượng chín người, hắn mới đột phá một tiểu cảnh giới, mà Diệp Viễn kia đã vượt không biết bao nhiêu đại cảnh giới rồi, thậm chí còn nhất kích tất sát một kẻ ở cảnh giới Vô Lượng Cảnh như Triệu Thừa Càn.
Toàn bộ những điều này, hắn chỉ có nằm mơ mới thấy được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất