Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 720: Lấy lại thể diện

Chương 720: Lấy lại thể diện
“Cố Hồng, nghe nói gần đây trong thành có một vị luyện dược sư vô cùng lợi hại đã trị được nhiều chứng bệnh mà người khác không trị được, có phải không?” Gia chủ của Cố gia là Cố Trường Thuận hỏi.
Đã năm ngày kể từ khi Diệp Viễn phi thăng, trong năm ngày này, Diệp Viễn đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, không một lần thất thủ!
Mấy nhiệm vụ này đều là những chứng bệnh khó chữa nổi tiếng trong thành, hầu như đều bị xếp vào hạng nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Diệp Viễn là một luyện dược sư đột nhiên xuất hiện, lại lần lượt phá sạch toàn bộ những nhiệm vụ được coi là bất khả thi này, không cần tưởng tượng cũng biết hành vi của hắn đã gây cho Cổ Phong Thành này một chấn động lớn cỡ nào.
Hôm nay Cố Trường Thuận cũng nghe được tin tức này, lập tức gọi quản gia Cố Hồng tới hỏi thăm tình hình.
Cố Hồng nghe vậy, tim thót lên một cái, thầm nghĩ, quả nhiên vẫn ra chuyện rồi.
“Ủa? Có... có chuyện đó sao? Mấy ngày này tiểu nhân không ra ngoài, thật sự không rõ trong thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy! Nhưng phỏng chừng những điều này đều chỉ là tin đồn thổi thôi, chữa được cho một người thì còn nói được chứ chữa khỏi cả đám thì nghe có vẻ khoa trương quá rồi? Hẳn là tay luyện dược sư kia đang khoác lác về bản thân để thu hút sự chú ý thôi.” Cố Hồng thận trọng đáp.
Đến lúc này, Cố Hồng chỉ có thể dùng biện pháp kéo dài được chừng nào hay chừng ấy.
Cố Trường Thuận lại lắc đầu: “Chắc chắn không phải! Hôm nay lúc ta tới phủ thành chủ gặp thành chủ đại nhân, tình cờ gặp được La Phương. Chính miệng hắn nói với ta, căn bệnh hành hạ hắn bao năm qua đã được tay luyện dược sư kia chữa khỏi. Bằng vào tính tình của La Phương, nếu người kia không có bản lĩnh thực sự, chắc chắn hắn sẽ không khen ngợi không ngớt như thế.”
Cố Hồng đã bắt đầu lo sợ trong lòng, nhưng nếu Cố Trường Thuận đã nói vậy, gã đành phải tiếp lời: “Ra là thế, nếu La thống lĩnh đều đã nói vậy, hẳn là không sai được. Không biết kẻ nào lại có bản lĩnh như vậy?”
Cố Trường Thuận đáp: “Nghe nói là một thanh niên mới phi thăng vài ngày, tên là Diệp Viễn. Cố Hồng, ngươi đi tìm tên Diệp Viễn này, bất kể cái giá phải trả lớn thế nào cũng nhất định phải mời hắn tới đây! Chưa biết chừng hắn thật sự có thể chữa khỏi cho Huyên Nhi.”
Trong lòng Cố Hồng đương nhiên không muốn chút nào, nhưng Cố Trường Thuận đã nói thế, gã sao dám làm trái đây?
Cho nên gã chỉ đành thưa dạ: “Vâng, thưa gia chủ.”
Từ chỗ Cố Trường Thuận đi ra, Cố Hồng đã sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Gã sao có thể nghĩ đến, cuối cùng mình thực sự phải đi cầu xin Diệp Viễn?
Màn đối thoại ngày đó còn sờ sờ ra trước mắt, lúc đó thái độ của gã đối với Diệp Viễn khinh thị thế nào?
Nhưng mới qua mấy ngày, Diệp Viễn đã biến thành thượng khách của tầng lớp thượng lưu trong thành.
Hiện tại, thậm chí cả gia chủ cũng đã nghe đến thanh danh của hắn.
Nếu đi, Cố Hồng gã không nuốt trôi cục tức này!
Nhưng không đi, thì không biết ăn nói sao với gia chủ!
Thế là nhất thời Cố Hồng lâm vào tình thế tiến không được, lui không xong.
Mấu chốt nhất là, dù gã bất chấp thể diện cầu xin, liệu Diệp Viễn có thèm nể mặt gã hay không?
Ngày đó gã cư xử không chút nể mặt, đã hoàn toàn đắc tội Diệp Viễn rồi, hiện tại đến cầu hắn, chẳng phải chính là đưa mặt đến cho hắn vả sao?
Cố Hồng cảm thấy mình oan uổng cực kỳ, ai có thể ngờ một tiểu tử mới đến Thần Du Cảnh lại có thực lực quỷ thần khó lường đến như vậy?
Đổi thành kẻ khác, đến ông trời cũng sẽ không cư xử nể nang với Diệp Viễn một chút nào đúng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hồng rốt cuộc quyết định, bước ra khỏi đại môn của Cố gia.
Bất kể dùng phương pháp gì, hôm nay gã nhất định phải mời được Diệp Viễn tới!
Bằng không, nếu để gia chủ biết chuyện này, gã nhất định sẽ phải chết!
...
Năm ngày này, Diệp Viễn làm nhiệm vụ thu được tổng cộng ba nghìn điểm cống hiến.
Ba nghìn điểm cống hiến này bị phủ thành chủ rút đi hai thành, chỉ còn lại hai nghìn bốn trăm điểm cống hiến.
Diệp Viễn chuyển một nửa điểm cống hiến cho Bạch Quang, lại hao tốn năm trăm điểm cống hiến để mua một tòa nhà trong thành, trong tay chỉ còn lại bảy trăm điểm cống hiến.
“Điểm cống hiến này khó kiếm thật đấy, vất vất vả vả bôn ba năm ngày mà chỉ còn lại có bảy trăm điểm. Muốn thu được thân tự do thật đúng là một chuyện không đơn giản.” Diệp Viễn cảm thán.
Quân Thiên Vũ đứng bên cười khẽ một tiếng: “Diệp lão đệ, lời này của ngươi mà để những người phi thăng khác nghe được, không khéo tức đến hộc máu đấy! Bảy trăm điểm cống hiến này, bọn họ phải mất một, hai năm mới kiếm được. Mà ngươi, chỉ dùng có năm ngày thôi!”
“Diệp huynh đệ nói đùa, Quân đại ca đây lăn lộn ở Cổ Phong Thành này gần trăm năm, tài sản cả nhà mới được có hơn mười vạn điểm cống hiến. Dựa theo tốc độ kiếm điểm cống hiến của ngươi, chỉ vài năm là vượt mặt chàng ấy rồi!” Liễu Diệc Như che miệng cười nói.
“Đúng thế, Diệp huynh đệ ngươi đừng đả kích ta nữa! Quân đại nhân còn có tài sản phong phú chứ ta đây nghèo rách túi, cả nhà chỉ có chừng vài nghìn điểm cống hiến mà thôi!” Dư Minh ra vẻ khổ sở nói.
Dư Minh có mối quan hệ rộng trong Cổ Phong Thành này, muốn vậy thì phải hao phí một số điểm cống hiến lớn để duy trì. Cho nên những năm này, trong tay hắn căn bản không có bao nhiêu điểm cống hiến.
Diệp Viễn chỉ tới mới năm ngày đã kiếm được số điểm cống hiến gần bằng hắn, thật đúng là đả kích người khác.
Mấy ngày này Liễu Diệc Như đã khỏi hẳn, Quân Thiên Vũ liền đưa nàng tới cảm tạ Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Mười vạn điểm cống hiến mới đổi được thân tự do, yêu cầu này đúng là hơi biến thái. Những võ giả phi thăng lên đây, hẳn là đều phải hao tốn sáu, bảy mươi năm đi!”
Quân Thiên Vũ nói: “Cũng phải xem thực lực và tiềm năng! Có người phi thăng một ngày liền thích ứng được Thần Vực, sẽ tiến bộ rất nhanh, chỉ mất vài năm là có năng lực nhận nhiệm vụ. Làm nhiệm vụ chừng mười năm là có thể đổi được thân tự do. Còn những người không có tiềm lực, cho hắn trăm năm cũng chưa chắc tích góp được mười vạn điểm.”
Diệp Viễn gật đầu, sự thực đúng như vậy.
“Xin hỏi… đây là nhà Diệp đại sư phải không ạ?”
Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
Diệp Viễn nghe được giọng nói này, lập tức mỉm cười nói với Dư Minh: “Dư đại ca, cơn tức này huynh có dịp xả ra rồi! Chừng nào huynh hài lòng thì chúng ta sẽ trao đổi điều kiện với hắn.”
Dư Minh nghe vậy, lòng thoáng run lên, cảm kích nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn biết, Diệp Viễn làm thế là để cho hắn có cơ hội lấy lại thể diện!
Những lời Cố Hồng nói ngày đó đã thực sự làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Dư Minh, đồng thời cũng hoàn toàn làm hắn tỉnh táo lại.
Những năm gần đây, Dư Minh vẫn luôn thận trọng duy trì các mối quan hệ trong Cổ Phong Thành này, dần dần cũng có được chút vị trí nhỏ.
Nhưng cho đến ngày đó, Dư Minh mới hiểu được rõ ràng rằng, thì ra trước nay hắn luôn chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản chẳng có ai để mắt đến hắn!
Dù cho ngươi có hiểu rõ mọi chuyện đến đâu, nếu không có thực lực thì vĩnh viễn vẫn không chiếm được sự tôn trọng của người khác.
Mấy ngay này hắn đi theo Diệp Viễn làm việc, thấy cảnh Diệp Viễn được những đại nhân vật mà hắn không dám nghĩ đến tôn xưng là thượng khách, thấy được Quân Thiên Vũ vừa cười nói chuyện phiếm vừa ra tay diệt sát Tống Phàn.
Chỉ khi thực lực chân chính mạnh lên rồi, mới có thể nhận được sự tôn trọng chân chính!
Dù cho hắn chỉ là một tiểu nhân vật chẳng đáng một xu, đi theo Diệp Viễn cũng vẫn nhận được đủ nhiều tôn trọng!
“Diệp huynh đệ, đa tạ.” Dư Minh cảm kích nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất