Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 773: Dương Văn Miểu

Chương 773: Dương Văn Miểu
Là một người trẻ tuổi bộ dạng kiêu căng khó thuần, có chút hung hăng vênh váo.
Bùi Văn Cường cười giới thiệu: “Diệp Viễn, ta giới thiệu cho ngươi một chút. Vị này là Hạng Hạo là đệ nhất thiên tài của Hạng gia ở thành Cổ Phong chúng ta, vị này là Mục Vân, cũng là nhân tài mới nổi ở thành! Đây là Diệp Viễn, chủ nhân của Dược Hương Các, cũng không cần ta phải giới thiệu với các ngươi nữa chứ?”
Diệp Viễn cười một tiếng, căn bản không để ý tới Hạng Hạo, chào hỏi Mục Vân: “Mục huynh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Mục Vân khiêm tốn nói: “Không dám không dám! Nói đến đây, gần đây Mục mỗ đột phá được, còn phải cảm tạ Diệp huynh. Nếu như không phải nhờ Diệp huynh thay Mục mỗ luyện chế Đại Nhật Thiên Dương Đan, Mục mỗ cũng không thể nào đột phá được bình cảnh.”
Diệp Viễn có chút bất ngờ nói: “Hóa ra người muốn luyện chế Đại Nhật Thiên Dương Đan là Mục huynh!”
Mục Vân cười nói: “Đại Nhật Thiên Dương Đan này rất khó luyện chế, Mục mỗ cũng đã hỏi thăm rất nhiều dược sư, nhưng mà không người nào có thể luyện chế được. Sau đó nghe nói thực lực đan đạo của Diệp huynh rất cao, nên thử tới Dược Hương Các một lần, không ngờ được cuối cùng lại giao cho ta một viên Đại Nhật Thiên Dương Đan cực phẩm! Có Đại Nhật Thiên Dương Đan cực phẩm này, thực lực của Mục mỗ tăng cao, cũng nắm chặt thêm mấy phần ở cuộc so tài lần này.”
Hai người Diệp Viễn và Mục Vân trò chuyện hợp ý, trực tiếp gạt Hạng Hạo qua một bên.
Mà Diệp Viễn càng không quan tâm lời châm chọc của hắn, càng làm cho hắn tức giận.
Nhưng mà trước mặt Bùi Văn Cường, hắn không tiện phát tác, chỉ có thể ở một bên buồn bực.
“Ha, ba người các ngươi thân cận hơn một chút, lần này toàn bộ mặt mũi của ta phải dựa vào các ngươi rồi! Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường thôi.” Bùi Văn Cường nói.

Nghiệp Thành, là thành trì lớn nhất ở phía nam của Thánh Địa Xích Hà, cai quản cả trăm thế lực lớn nhỏ ở vùng phụ cận.
Lần này Thánh Địa Xích Hà tổ chức cuộc thi tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử, nơi này đương nhiên sẽ trở thành phân khu thi đấu.
Mấy ngày nay, rất nhiều người tới Nghiệp Thành đều là để xem cuộc so tài này.
Mà những thiên tài đến dự thi này đều là do phủ thành chủ chiêu đãi.
Có điều chỉ là mấy trăm người, đối với thành lớn như Nghiệp Thành thì chẳng tính là cái gì.
“Bùi Văn Cường, nghe nói lần này ngươi lượm được món hời lớn, lần này mang một lúc tới tận sáu cái bia đỡ đạn tới à!”
Đám người Bùi Văn Cường vừa mới vào cửa thì đúng lúc đụng phải một đám người khác, một người đi đầu trong đám người đó liền mở miệng giễu cợt.
“Ngũ Kiếm Thanh, mấy năm không gặp, sao miệng của ngươi vẫn cứ thối như vậy chứ! Ta mang tới là bia đỡ đạn, chẳng lẽ ngươi mang tới không phải là bia đỡ đạn hay sao?” Bùi Văn Cường cả giận nói.
“Ha ha, chỉ sợ lần này làm ngươi thất vọng rồi! Thành Ngưỡng Nguyên chúng ta lần này thực sự có một kỳ tài, việc có được một danh ngạch tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền! Bành Yến, còn không nhanh tới bái kiến Bùi thành chủ?”
Một người trẻ tuổi vô cùng nội liễm đi ra từ sau lưng Ngũ Kiếm Thanh, thi lễ với Bùi Văn Cường nói: “Vãn bối Bành Yến, bái kiến Bùi thành chủ.”
Bùi Văn Cường biến sắc nói: “Vô Lượng tầng bảy!”
Cũng không trách Bùi Văn Cường kinh ngạc như vậy, có thể ở độ tuổi này đạt tới Vô Lượng Cảnh tầng bảy, tuyệt đối là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Phải biết là sáu người Bùi Văn Cường mang tới lần này, cao nhất cũng chỉ là Vô Lượng Cảnh tầng sáu.
Ngũ Kiếm Thanh thấy vậy đắc ý nói: “Thực lực của Bành Yến còn mạnh hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều! Lần này có hắn ở đây, việc đạt được một danh ngạch tuyệt đối không có vấn đề! Sao hả, có phải là có cảm giác bị chèn ép không? Ha ha ha…”
Bùi Văn Cường đen mặt lại nói: “Người đừng có đắc ý vội! Lần này so tài không chỉ so về cảnh giới, lĩnh ngộ ý cảnh cũng rất quan trọng!”
Ngũ Kiếm Thanh cười to nói: “Cái này cũng không nhọc ngươi đến quan tâm, lĩnh ngộ ý cảnh của Bành Yến, tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với đám rác rưởi ngươi mang tới này!”
Lĩnh ngộ ý cảnh xác thực rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cảnh giới. Nhưng mà có thể ở độ tuổi này đột phá đến Vô Lượng Cảnh hậu kỳ, ý cảnh lĩnh ngộ được sao có thể kém?
Ngũ Kiếm Thanh đến từ thánh địa Ngũ gia, thế lực Ngũ gia này ngang cơ với Bùi gia, hơn nữa rất không hợp nhau. Cho nên hắn đến châm chọc Bùi Văn Cường cũng là chuyện bình thường.
Lần này có thể tìm được một thiên tài Vô Lượng tầng bảy, có thể nói Ngũ Kiếm Thanh này cực kỳ hăng hái.
“Ồ? Trong sáu người ngươi mang tới này, vẫn còn có một người chưa cả tới Thần Du Cảnh tầng tám? Bùi Văn Cường, bây giờ ngươi cai quản hai thành trì mà đến sáu người Vô Lượng Cảnh cũng không tìm được, lại còn muốn tìm một tên Thần Du Cảnh phế vật đến để bổ sung? Ha ha ha, thật là cười chết ta rồi.”
Ngũ Kiếm Thanh chợt phát hiện Diệp Viễn trong đám người, càng là càn rỡ cười lên.
Ánh mặt Bành Yến cũng nhìn Diệp Viễn, tất cả trong mắt đều là giễu cợt và khinh thường.
Võ giả tới tham gia cuộc tranh tài này, trên căn bản đều là Vô Lượng Cảnh. Những số ít võ giả Thần Du Cảnh kia, đều là thế lực tuyển thủ nhỏ, căn bản là không ra gì.
“A… Dương Văn Miểu! Là Dương Văn Miểu!”
Đột nhiên, ngoài cửa dịch quán rối loạn lên, toàn bộ đều là những cô nương mê trai thét chói tai.
Kèm theo những tiếng thét chói tai này là một đám người đi vào dịch quán.
“Dương Sâm đại nhân!”
Lần này thành chủ dẫn đội tới, một người trung niên thấy hắn thì lập tức rối rít thi lễ với người này.
Một người thiếu niên tuấn tú dáng dấp còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân ở phía sau hắn có khí thế vô cùng cường đại.
Những tiếng la hét chói tai của đám nữ tử kia rõ ràng là hướng về hắn.
“Ha ha, chào chư vị! Khoảng thời gian tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử này đã ủy khuất mọi người phải ở trong dịch quán rồi. Có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, còn mong mọi người lượng thứ.” Dương Sâm nói.
“Dương Sâm đại nhân khách khí rồi!” Mọi người liền vội vàng trả lời.
Dương Sâm này hiển nhiên là hết sức quen thuộc với bên Đại thành chủ, màn chào hỏi qua đi, từng người từng người lại tìm người khác chuyện trò.
Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi Bùi Văn Cường: “Người này là ai vậy, nhìn có vẻ như rất lợi hại.”
“Dương Sâm đại nhân là thành chủ Nghiệp Thành, thống lĩnh tất cả gần hai trăm thế lực lớn nhỏ, ngươi nói xem hắn có lợi hại hay không?” Bùi Văn Cường nói.
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu, không trách những thành chủ này từng người từng người đều hết sức cung kính đối với hắn.
“Như vậy thì, người thiếu niên phía sau hắn kia, hình như rất được chỗ này hoang nghênh!”
“Đó là công tử của Dương Sâm đại nhân Dương Văn Miểu, hai năm trước đã đạt tới Vô Lượng Cảnh tầng tám rồi, ở trong phạm vi Nghiệp Thành này hắn chính là đệ nhất thiên tài trong thế hệ thanh niên! Hơn nữa tướng mạo hắn cực kỳ tuấn mỹ, được hoan nghênh là chuyện đương nhiên. Lần so tài này, người đứng đầu ở phân khu thi đấu của Nghiệp Thành, trừ hắn ra thì không thể là ai khác nữa!”
Diệp Viễn gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Xem ra, Dương Văn Miểu này là một kình địch.
Đừng nhìn Dương Văn Miểu một bộ hào hoa phong nhã, nhưng mà Diệp Viễn có thể nhìn ra, căn bản là hắn không có xem những người trước mắt này là đối thủ.
Loại ngạo khí đó của hắn là giấu ở trong xương.
“Ài, xem ra lần so tài này, chúng ta đến một tia hi vọng cũng không có rồi!” Một thiên tài trẻ tuổi ở thành Thành Hoàn nói.
“Đúng vậy, lần này Vô Lượng Cảnh tầng bảy thì còn tốt hơn một chút. Ngoại trừ Dương Văn Miểu ra thì còn lại năm danh ngạch, chắc là sẽ ở trong đám người Vô Lượng tầng bảy. Thực lực của mấy thành xếp ở trước quá mạnh, căn bản là chúng ta không có cơ hội!” Kiêu căng khó thuần như Hạng Hạo mà cũng chán nản nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất