Chương 906: Thương Hải Cuồn Cuộn, Nhất Kiếm Như Triều
Xuy Tuyết thủy nhất kiếm xuất ra khỏi vỏ, một luồng sắc bén quét ngang cả thành Xương Trạch, da thịt ai nấy đều bị kiếm thổi qua mà xuất hiện lên một vết cứa đau đớn.
Khắp thiên địa dường như đều bị phân thành hai dưới lưỡi kiếm hung tàn.
Thải Lân công chúa cầm kiếm bay lên không trung, xông về phía bảy tên Thiên Vương Đại Giả công kích dữ dội.
"Muốn chết sao!"
"Không biết trời cao đất rộng!"
"Chán sống rồi!"
Bảy tên Thiên Vương Đại Giả thấy Thải Lân công chúa to gan như thế, tên nào tên nấy nở nụ cười lạnh.
Sức công kích của bảy người bọn hắn đáng sợ đến mức nào, kẻ nào dám tấn công trực diện sẽ phải chịu đựng toàn bộ sức mạnh của bọn hắn.
Cho dù có Tiêu Trình ở đây ứng đối, sợ là cũng chỉ có thể tạm thời tránh lưỡi kiếm, tìm điểm yếu kém mà phá vây ra ngoài.
Thải Lân công chúa kiên cường như thế chẳng khác gì đang tự tìm cái chết.
Một bước, hai bước, ba bước... Khi Thải Lân công chúa bước ra phía trước bảy bước, dường như sắp công kích va chạm cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả kia.
Trên người nàng bỗng nhiên phát ra một vầng sáng xanh thẳm, vầng sáng kia to lớn như biển cả, mờ ảo, hùng vĩ... Dường như muốn bao trùm cả thiên địa.
Thủy nguyên khí vô cùng vô tận điên cuồng tụ tập tới, trong khoảnh khắc, bầu trời phía trên thành Xương Trạch ngưng tụ thành một vùng biển lớn, thủy triều cuồn cuộn dường như mênh mông vô bờ.
Ngay cả Mạc Lận hà cách xa ngàn dặm cũng bị ảnh hưởng, một lượng lớn hơi nước cùng nguyên khí từ trên mặt sông bốc hơi lên hội tụ cùng biển cả trên bầu trời, Hàng loạt hoang thú cấp thấp nổi lên mặt nước, tất cả đều kinh sợ nằm nhoài ở trên mặt nước, đôi mắt chúng tràn đầy sự hoảng hốt, ngoan ngoãn thuận ý như là nhìn thấy hoàng đế của bọn chúng.
"Thương Hải cuồn cuộn, Nhất Kiếm Như Triều!"
Thải Lân công chúa vung kiếm chém xuống, ánh sáng xanh thẳm vô tận lóe lên, chỉ thấy một luồng kiếm khí xanh thẳm lạnh lẽo lao lên mây xanh, chia bảy tên Thiên Vương Đại Giả đang hợp thủ kia tách về hai phía.
Cái gì!
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên bầu trời mà không thể tin vào mắt mình, thời gian như đọng lại, nhóm ánh sáng bảy màu kia phân thành hai chùm sáng ngưng tụ giữa không trung lại đứng yên bất động không còn phát ra bất kỳ khí tức gì.
Sau một khắc, chùm ánh sáng bảy màu khổng lồ có chút chấn động, sau đó liền bắt đầu tán loạn tứ phía, kiếm khí vô cùng vô tận từ bên trong chùm ánh sáng bảy phun ra tán loạn, dồn dập bay về phía bảy tên Thiên Vương Đại Giả.
"Làm sao có thể!"
Trần Uyên Danh trừng tròng mắt, ánh mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng, bảy người bọn hắn liên thủ chặt chẽ như thế lại bị nữ tử y phục rực rỡ kia dùng một kiếm đã có thể chém phá.
Làm sao có thể như vậy, căn bản chính là không được. Không chỉ Trần Uyên Danh mà sáu người còn lại cũng như thế nhưng bọn hắn rõ ràng không có nhiều thời gian để suy nghĩ tại sao bảy người bọn hắn liên thủ chặt chẽ như vậy lại bị phá tan, bởi vì hàng loạt kiếm khí tinh mịn đã phủ về phía bọn hắn giống như thuỷ triều ầm ầm nhấp nhô bao trùm cả bầu trời, căn bản không có không gian để mà tránh né.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng bùng nổ, âm thanh kiếm khí cắt chém cũng tương đối rõ ràng, bảy tên Thiên Vương Đại Giả dường đều lùi lại về phía sau, không ngăn nổi kiếm khí đang cuồn cuộn trước mặt kia.
Chỉ một lát sau thì trong đám bọn họ đã có người bị thương, nhất là Trần Uyên Danh có tu vi vốn thấp nhất, chỉ một vòng kiếm triều qua đi mà người hắn đã chằn chịt hàng trăm vết cắt, máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo, nhưng cũng may uy lực của kiếm khí phần lớn đã bị luồng ánh sáng bảy màu tiêu hao, sau khi hóa thành kiếm khí tinh mịn thì uy lực cũng giảm xuống rất nhiều, chém vào người cũng chỉ gây ra vết thương nhỏ, bằng không chém hơn một trăm vết cắt trên người như vậy đã có thể giết chết Trần Uyên Danh.
"Thì ra bảy tên Thiên Vương Đại Giả hợp lại cũng chỉ đến như thế."
Thải Lân công chúa cầm kiếm chọc trời, ngạo nghễ như Thiên nữ trên cửu thiên, tản ra khí tức tôn quý không có gì sánh kịp.
Sắc mặt bảy tên Thiên Vương Đại Giả đều rất khó coi, bọn hắn đã nghĩ tới tình thế đòn đánh trúng đích, cuối cùng kết cục tan tác lại là bọn hắn.
"Yêu nữ, chỉ mới là bắt đầu mà thôi, đến đây!"
Lão giả gầy gò bên trong mật vệ hoàng gia băng lãnh nghiêm mặt, ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Mật vệ hoàng gia dĩ nhiên khác với những tu sĩ bình thường, họ là kiểu người tâm trí trầm ổn, kiên nghị bất khuất, đã từng trải qua không biết qua bao nhiêu lần sinh tử chiến bại.
Kẻ địch càng đáng sợ thì càng có thể kích thích bọn hắn phát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt hơn.
"Đến thì đến, hi vọng sẽ không khiến ta thất vọng."
Thải Lân công chúa bá đạo như thế nào làm sao có thể bị người đe dọa, nàng cầm kiếm xông thẳng vào không trung, sóng gió cuồn cuộn nổi lên, nàng dốc toàn lực đánh thẳng về phía bảy tên Thiên Vương Đại Giả.
Thủy nguyên khí trên bầu trời hóa thành từng lớp sóng dữ không ngừng công kích bảy tên Thiên Vương Đại Giả.
Trong lúc nhất thời mà tám bóng người chiến đấu kịch liệt với nhau dường như đánh nát cả bầu trời.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn trận chiến trên bầu trời, nàng ta thật sự quá mạnh, sinh tử giao chiến cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả chẳng những không hề yếu thế hơn nữa lại vững vàng chiếm lấy thế thượng phong, dường như ép đánh bảy tên Thiên Vương Đại Giả.
"Thật đáng sợ, nàng ta rốt cuộc là ai?"
Thiếu niên áo trắng thở sâu tràn đầy kinh ngạc.
Người đạt tới Thiên Vương Đại Giả chắc chắn tiếng tăm đã lừng lẫy khắp nhân tộc, ví như tổng đầu mật vệ hoàng giaTiêu Trình. Nhưng nữ tử y phục rực rỡ kia lại là một người không danh không tiếng, giống như từ trong khe đá chui ra.
"Gia chủ nói rất đúng, nàng ta quả nhiên hết sức đáng sợ, không phải Thiên Vương Đại Giả bình thường, sợ là Tiêu Trình cũng chưa hẳn có thể thắng được nàng ta.
"Ánh mắt lão nô áo xám vô cùng nghiêm trọng nói. Thánh Thiên vương không xuất hiện thì bậc Thiên Vương Đại Giả này dường như là bậc mạnh nhất trong nhân tộc.
Chính là Trương Cát Tượng... Giờ phút này hắn cũng ngạc nhiên cùng nghiêm nghị, mặc dù nhìn ra Thải Lân công chúa không phải người đơn giản nhưng cũng không nghĩ tới nàng có thể không đơn giản tới mức như thế, thực lực nàng thi triển ra cao hơn hắn nghĩ nhiều.
Thậm chí... Đến tận lúc này, nàng dường như vẫn chưa thi triển toàn lực.
Sợ là, còn mạnh hơn cả Tiêu Trình.
"Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, chúng ta đều già rồi! Tương lai chính là thiên hạ của người trẻ tuổi."
Trương Cát Tượng than nhẹ một tiếng, hắn cũng từng là phong hoa tuyệt đại, bây giờ không phải cũng đã dần già đi sao. Nhìn thấy nữ y phục rực rỡ kia chính là nhìn thấy tuổi trẻ của chính mình.
Nhưng dĩ nhiên lúc hắn còn trẻ cũng không có mạnh tới mức như vậy.
Trên Cửu thiên, Tịch Thiên Dạ vẫn đang chiến đấu cùng Tiêu Trình.
Nhưng ngược lại không một ai quan tâm đến trận đấu giữa hai bọn hắn, bởi vì mọi ánh mắt đều bị Thải Lân công chúa hấp dẫn.
Sức chú ý của Tiêu Trình rõ ràng cũng bị trận chiến bên kia của Thải Lân công chúa hấp dẫn, giờ phút này thì đôi mắt hắn thực sự ngưng trọng tới cực điểm, hắn làm sao cũng không thể ngờ rằng, thiếu niên ở trước mắt chẳng những đáng sợ vô cùng, khiến cho hắn không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, mà cả nữ tử y phục rực rỡ kia cũng vô cùng đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn thiếu niên trước mắt.
Tịch Thiên Dạ thi triển Kinh Đào tiên quyền đã tranh tài mấy trăm chiêu với Tiêu Trình, so với Càn Man Nhĩ của U Minh tộc, Tiêu Trình rõ ràng càng thích hợp để hắn diễn luyện Kinh Đào tiên quyền.
Không sai, Tiêu Trình mặc dù rất mạnh nhưng trong mắt Tịch Thiên Dạ cũng chỉ là một đối thủ có thể luyện quyền cùng hắn mà thôi.
Trang 454# 2