Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 108: Phân ở khắp nơi trên mặt đất

Chương 108: Phân ở khắp nơi trên mặt đất

Đại Quân lắc đầu bảo: “Anh không nói cái này, mấy đứa có phát hiện từ lúc chúng ta lên đảo vào hôm qua, ngoại trừ con mèo này thì không nhìn thấy bất kỳ vật sống nào nữa không. Nơi này được gọi là một đảo nhỏ nhiệt đới có động vật phong phú, nhưng trên đường tới đây không những chưa gặp bất kỳ người sống nào mà đến cả mấy con vật nhỏ cũng chẳng thấy?”
Trương Khai gãi gãi đầu: “Điều này có gì lạ đâu, tất cả động vật hoang dã đều sợ người, chắc chúng trốn hết cả rồi.”
Trương Đại Quân nói: “Không đúng, kể cả động vật hoang dã đều trốn đi hết, vậy còn vật nuôi? Anh không tin cả hòn đảo mà chỉ có mỗi con mèo nhà này! Chắc chắn phải còn con mèo hoặc con chó nào khác nữa chứ.”
Viên Mục Dã nghe vậy cũng lộ vẻ nghi ngờ. Đúng là như vậy, đừng thấy đảo Kapok không lớn nhưng vào mùa cao điểm thì một ngày phải đón vài chục nghìn khách du lịch. Nếu nơi ở trên đảo ngoài con người ra không còn con vật nhỏ nào khác thì chắc chẳng ai tin.
Kể cả toàn bộ các gia đình đều không nuôi động vật, vậy cũng phải có chuột sống trong ngóc ngách chứ, nhiều du khách đến ăn chơi như vậy, chỗ rác thải sinh ra làm sao lại không hấp dẫn mấy con vật nhỏ thuộc loại gặm nhấm đó được?
Có chuột thì sẽ có mèo, đây là một định luật vĩnh hằng bất biến, hơn nữa Tằng Nam Nam cũng đã cứu một con mèo mướp nhỏ, vậy chứng tỏ trên đảo có mèo, mà chắc chắn không chỉ một con.
“Có lẽ mấy con mèo con chó đó đều bị chủ nhân của bọn chúng dẫn đi rồi, cậu nghĩ xem, nếu muốn tránh bão thì chắc chắn phải dẫn theo vật nuôi của mình! Con mèo nhỏ này sở dĩ còn ở lại, rất có thể lúc đó ham chơi không về nhà nên mới bị chủ nhân tạm thời bỏ quên.” Hoắc Nhiễm phân tích rất có lý lẽ.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến âm thanh quái lạ mà mình nghe được đêm qua, cậu vội vàng nói: “Đêm hôm qua mọi người có nghe được âm thanh gì không?”
Trương Khai và Đại Quân đều nói ngoại trừ tiếng mèo kêu thì không còn gì khác, nhưng Tằng Nam Nam lại nói ngoài tiếng con mèo mướp ra, cô còn nghe được một âm thanh lạ với tần suất thấp, nhưng cụ thể là gì thì cô không nói rõ được. Hoắc Nhiễm cũng nói mình hình như có nghe thấy, nhưng Trương Khai và Đại Quân lại một mực khẳng định mình không nghe được gì.
Ánh mắt Đoàn Phong hơi lấp lóe, hiển nhiên anh ta cũng nghe được, nhưng hiện giờ Đoàn Phong lại không thể giải thích nguồn gốc của âm thanh đó, nên chỉ đành nói với mọi người: “Đi thôi, tạm thời mặc kệ mấy thứ này, chúng ta đi tụ hợp với đám lính đánh thuê kia đã rồi tính tiếp.”
Sau đó đám người số 54 đi đến vùng núi Đông Bắc của đảo Kapok vào thời gian ước định, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy nhóm của Kim Yong Ji đúng như đã hẹn.
Trương Khai tức giận nói: “Em đã nói là đám người này không đáng tin mà!”
Viên Mục Dã trầm giọng: “Xem ra những người này đúng là có mục đích khác, hôm qua bọn họ đề xuất muốn đến chỗ này chính là tranh thủ lúc chúng ta chưa đến để hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó mới đi tìm những người mất tích đó cùng chúng ta.”
Đại Quân mắng một tiếng mẹ, sau đó quay đầu hỏi Đoàn Phong: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Đợi bọn họ một lúc hay là lên núi tìm trước?”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho lão Lâm, anh ta báo cáo tình huống thật sự ở nơi này cho đầu bên kia biết, sở dĩ Đoàn Phong phải làm như vậy vì để đề phòng đám người Kim Yong Ji sau khi trở về sẽ đổ trách nhiệm.
Sau khi dập máy, Đoàn Phong trầm giọng bảo: “Đi thôi, mặc kệ mấy gã lính đánh thuê đó, tự chúng ta lên núi tìm người…”
Thật ra vùng núi của hòn đảo Kapok này được gọi là núi, nhưng địa hình lại không quá dốc đứng, đường đi đều là những con đường nhỏ bằng phẳng giữa rừng, trông cứ như vườn hoa của gia đình vậy.
Đại Quân vừa đi vừa nói: “Bây giờ kẻ có tiền đúng là biết hưởng thụ, mọi người nhìn con đường núi này được xây thế nào đi, mẹ nó đúng là xinh đẹp mà.”
Viên Mục Dã biết trong miệng Trương Đại Quân, những thứ đẹp chỉ được miêu tả bằng một từ xinh đẹp, thế là cậu cười: “Con đường này chắc do vị thương nhân người Anh ban đầu xây nên đấy, nó có phong cách vườn hoa của Anh, sau này dù có người sửa lại thì tổng thể vẫn không thay đổi quá nhiều.”
Đám người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, chỉ một lát sau đã thấy vài biệt thự nhà vườn phong cách châu Âu xuất hiện trước mặt… Không ngờ khi bọn họ bị hấp dẫn bởi căn biệt thự cổ cả trăm năm tuổi, bỗng lại nghe Trương Khai mắng một tiếng: “Mẹ nó, ai đi ị ở đây vậy!”
Mọi người nghe tiếng vội nhìn xem và thấy Trương Khai đạp phải một thứ ghê tởm trông giống như phân vậy. Cả đám đang định cười cậu ta thì thấy ở con đường núi phía trước có đầy những vật này…
Đại Quân sợ hãi hỏi: “Đậu xanh rau má, đây là cái quái gì vậy! Nhà vệ sinh công cộng bị nổ à?”
Viên Mục Dã nhìn xung quanh sau đó lắc đầu: “Không giống, đây trông như phân của động vật…”
“Thứ gì mà ị giỏi vậy?” Trương Khai tức giận hỏi.
Đám người của số 54 không ngờ họ vừa lên núi đã thấy phân nằm đầy khắp nơi trên mặt đất, trong nháy mắt đã bôi đen toàn bộ tâm trạng tốt khi được ngắm cảnh đẹp trước đó. Mặc dù Viên Mục Dã đã nhìn qua rất nhiều hiện trường vụ án khiến người ta phải buồn nôn, nhưng cái kiểu “phân” đầy đất như bây giờ thì là lần đầu tiên.
Viên Mục Dã cố chịu đựng cơn buồn nôn trong lòng để quan sát cẩn thận một bãi phân rồi nói: “Cái này không giống phân của con người…”
Trương Khai nghe xong nói tiếp: “Giống như phân của người bị đau bụng vậy!”
“Trương Khai, anh đừng làm người khác buồn nôn được không!” Hoắc Nhiễm hơi phàn nàn.
“Tôi chỉ nói ví dụ thôi mà, cậu trông cậu kìa, cứ như là không đi ị bao giờ ấy!” Trương Khai thản nhiên nói.
“Anh im miệng đi!” Hoắc Nhiễm không thể nhịn được nữa.
Lúc này Đoàn Phong cắt ngang hai người: “Đừng lắm mồm nữa! Mọi người có nghĩ đến một điều, nếu như đống phân này không phải của con người… Vậy sẽ là thứ gì? Chỉ nhìn vào đống phân này, vậy thì số lượng và kích cỡ của vật đó cũng sẽ không quá nhỏ.”
“Có vẻ giống trâu…” Đại Quân trầm giọng nói.
Nhưng Trương Khai lại lắc đầu: “Sao có thể? Vậy phải bao nhiêu con trâu chứ! Nuôi trâu bò trên đảo Kapok? Điên rồi hả, như vậy có khác nào đuổi hết khách du lịch đi!”
Đúng như vậy, Viên Mục Dã cũng cho rằng không thể nào nuôi trâu bò trên đảo Kapok, nhưng cái đống phân này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trên đảo Kapok còn có động vật cỡ lớn khác?
Mấy người bọn họ càng đi lên núi thì mùi thối xung quanh càng nồng nặc, nó hun khiến mọi người nhíu chặt mày. Trương Khai còn thỉnh thoảng phàn nàn: “Những người mất tích đó chẳng lẽ đã chết vì thối!”
Hoắc Nhiễm nghe vậy bèn chế nhạo: “Thối như vậy mà vẫn không ngăn được miệng của anh…”
Sau đó mọi người tìm một lượt tất cả những tòa nhà hơn trăm năm tuổi mà mình gặp được, bọn họ phát hiện bên trong đó đều bị đổi thành khách sạn, ngoài ra cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Lúc này Đoàn Phong lấy ra bản đồ đảo Kapok, anh ta chỉ vào một vị trí trên đó và nói: “Đây là vườn hoa nhà họ Hoàng, nó chắc chắn là vườn hoa tư nhân có diện tích lớn nhất trên đảo, nếu thật sự có tầng hầm ngầm cỡ lớn… Cũng chỉ có thể là ở nơi này, bởi vì năm đó chỉ nhà họ Hoàng mới có khả năng xây kiến trúc to lớn như vậy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất