Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 136: Vụ án chắc như đinh đóng cột

Chương 136: Vụ án chắc như đinh đóng cột

Diệp Dĩ Nguy không hiểu: “Hai vụ án có khá nhiều chỗ giống nhau, điều đáng nghi nhất là miệng vết thương trên thi thể, bởi vì dù là cùng một người hành hung cũng chưa chắc làm được giống nhau như đúc, chưa nói đến hai người này không hề liên quan…”
Nói đến đây Diệp Dĩ Nguy hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Cho nên ý của cậu muốn nói là, sở dĩ Kỷ Tinh Vũ giết cha mẹ là do có liên quan với từ trường tư duy?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Trước đây tôi đã từng nghe ông Lâm nói, từ trường tư duy sẽ lưu lại tại một số hoàn cảnh đặc thù, là năng lượng cuối cùng do người trước khi chết thả ra… Nhưng loại năng lượng này không phải tồn tại vĩnh viễn, nó sẽ bị ảnh hưởng bởi từ trường tư duy của người sống, cũng sẽ bị bao bọc bởi từ trường tư duy của những người chết sau đó. Nhưng hoàn cảnh này nếu bỏ trống một thời gian dài mà không có từ trường tư duy nào bổ sung, vậy từ trường tư duy còn sót lại sẽ đạt tới chỉ số cao nhất, mà loại từ trường tư duy đó rất có thể sẽ ảnh hưởng đến người sống xuất hiện ở đấy sau này. Nó sẽ ám chỉ hoặc hướng dẫn bọn họ đi làm một số chuyện đã từng phát sinh ở nơi đây, cũng chính là phục chế ký ức của người đã chết. Nếu như ký ức này chỉ là một ít chuyện vụn vặt thì sẽ không ảnh hưởng gì mấy, nhưng Kỷ Tinh Vũ lại lặp lại thảm án giết cả nhà trong căn phòng đó vào bảy năm trước.”
Diệp Dĩ Nguy lần đầu nghe được những lý luận này nên anh ta cần một chút thời gian để tiêu hóa, Diệp Dĩ Nguy suy tư một lúc rồi mới hỏi: “Nhưng tại sao người bị ảnh hưởng là Kỷ Tinh Vũ mà không phải cha mẹ của cậu ta?”
Viên Mục Dã nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Trước đó tôi cũng đã nói, thật ra tôi không hiểu nhiều về từ trường tư duy, cho nên tôi cũng không rõ vì sao người bị ảnh hưởng chỉ là một mình Kỷ Tinh Vũ, nhưng tôi đoán nó có liên quan rất lớn với sức mạnh ý chí của mỗi người… Trong ba người nhà họ Kỷ, Kỷ Tinh Vũ đang trong thời kỳ có sức mạnh ý chí khá yếu, tinh thần sa sút trong một thời gian dài cộng thêm áp lực thi cử đã khiến cậu ta không thể thở nổi, vì thế nếu đúng vào lúc này cậu ta lại ở trong một chỗ có năng lượng xấu, hai bên tác dụng lẫn nhau, cuối cùng dẫn đến bi kịch phát sinh.”
Diệp Dĩ Nguy uống một ngụm cà phê: “Cho nên ngày mai cậu muốn gặp Kỷ Tinh Vũ vì muốn xác nhận điều này?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng, nếu một người sống lâu dài trong hoàn cảnh như vậy, thì không thể có chuyện cậu ta chẳng có một chút phản ứng nào, chẳng qua là do trạng thái lúc đó của cậu ta không tốt nên không ý thức được hành vi của mình có vấn đề gì.”
“Còn có ai biết năng lực đặc thù này của cậu không?” Diệp Dĩ Nguy đột nhiên đổi đề tài.
Viên Mục Dã còn đang suy nghĩ về vụ án Kỷ Tinh Vũ, nên trong nhất thời chưa kịp phản ứng, cậu ngạc nhiên một lúc mới trả lời: “Bây giờ ngoại trừ tiến sĩ Lâm và vài đồng nghiệp ở số 54 ra… Cũng chỉ có anh.”
Diệp Dĩ Nguy nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì có vẻ rất vui, anh ta đặt cà phê lên bàn và nói: “Được rồi, tôi đã biết… Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây! Ngày mai sau khi cậu đến cục thì hãy nhắn tin cho tôi, tôi muốn xem xem có phải Kỷ Tinh Vũ bị cái từ trường gì gì đó ảnh hưởng không.”
Sau khi tiễn Diệp Dĩ Nguy, Viên Mục Dã gọi điện cho Hoắc Nhiễm và nói qua manh mối hôm nay điều tra được.
Hoắc Nhiễm nghe xong thì im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nói cách khác thì Tiểu Vũ vẫn đã giết cha mẹ của cậu ấy… Điều này không thể nào thay đổi được.”
Viên Mục Dã thở dài: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng có một số việc đã xảy ra thì bất kể chúng ta làm cái gì cũng không thể thay đổi được kết cục cuối cùng. Ngày mai tôi sẽ đi gặp Kỷ Tinh Vũ, cậu có lời gì muốn tôi nhắn với cậu ta không?”
Hoắc Nhiễm lại im lặng, đến lúc Viên Mục Dã nghi ngờ không biết cậu ta có còn ở đầu bên kia không thì nghe thấy Hoắc Nhiễm buồn bã nói: “Anh, anh nói thật cho em biết, Tiểu Vũ… sẽ bị phán tử hình sao?”
Trong nhất thời Viên Mục Dã không biết phải trả lời thế nào, nhưng nghe giọng của tên nhóc này thì chắc chắn vừa rồi cậu ta đang khóc, Viên Mục Dã bèn an ủi: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi cam đoan sẽ giúp cậu ta tranh thủ được một kết quả tương đối lý tưởng.”
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã hơi buồn bực day day trán, bình thường cậu sẽ không hứa hẹn lung tung, nhưng vừa rồi Viên Mục Dã lại hứa với Hoắc Nhiễm một điều mà chính bản thân cậu cũng chẳng biết có làm được không.
Đừng thấy Hoắc Nhiễm bình thường khá lạnh lùng, không để ý đến chuyện gì cả, nhưng trên thực tế cậu ta là một thanh niên có lòng dạ mềm yếu. Kỷ Tinh Vũ chính là tình bạn đẹp nhất trong tuổi thơ của Hoắc Nhiễm, cho nên Viên Mục Dã không đành lòng nhìn cậu nhóc này phải thất vọng.
Sáng hôm sau, khi Viên Mục Dã đi tới cục, Từ Lệ đang chuẩn bị thẩm vấn Kỷ Tinh Vũ, cậu tìm một vòng mà không thấy Diệp Dĩ Nguy, nên đành phải lấy điện thoại ra nhắn cho anh ta: “Tôi đến rồi…”
Lúc này Từ Lệ đi tới nói với Viên Mục Dã: “Trạng thái Kỷ Tinh Vũ không tốt lắm, hôm qua lúc thẩm vấn cậu ta chẳng nói một câu nào. Thật ra vụ án này bất kể có điều tra thế nào thì kết quả đều đã chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không thể lật ngược được việc Kỷ Tinh Vũ giết người.
Viên Mục Dã đút hai tay vào túi, cậu quan sát Kỷ Tinh Vũ xuyên qua kính thủy tinh trong phòng thẩm vấn, sau đó cậu nói nhỏ với Từ Lệ: “Mặc dù nói như vậy, nhưng các anh cũng đâu thể kết án khi chưa có khẩu cung chứ! Để tôi thử nói chuyện với cậu ta, cố gắng có được một kết cục mà tất cả đều vui vẻ.”
“Tất cả đều vui vẻ? Không có khả năng, chỉ cần Kỷ Tinh Vũ nhận tội, vậy thì xác định không phải chung thân cũng là tử hình… Năm nay cậu ta mới 23 tuổi, ở đâu ra mà tất cả đều vui vẻ hả?” Từ Lệ quệt miệng hỏi.
Chẳng nhẽ Viên Mục Dã không biết những gì mà Từ Lệ nói? Nhưng cậu đã đồng ý với Hoắc Nhiễm, nên vẫn phải thử xem sao, thế là Viên Mục Dã cười và nói với Từ Lệ: “Không thử thì làm sao biết được? Đi thôi, đi vào cùng tôi nói chuyện với tên nhóc Kỷ Tinh Vũ kia.”
Đúng lúc này Diệp Dĩ Nguy đẩy cửa bước vào, hai người nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó Viên Mục Dã đi theo Từ Lệ vào phòng thẩm vấn…
Giống như Từ Lệ đã nói, trạng thái của Kỷ Tinh Vũ hơi kỳ quái, hai người Viên Mục Dã đi vào rồi ngồi xuống phía đối diện, mà trong thời gian này Kỷ Tinh Vũ không hề có một tí phản ứng nào, từ đầu đến cuối đều cúi đầu im lặng.
Từ Lệ thấy vậy đang muốn lên tiếng thì lại bị Viên Mục Dã dùng ánh mắt cản lại, cậu ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng, hãy để mình hỏi trước… Từ Lệ nhận được ám hiệu bèn nhún vai rồi làm động tác “Xin mời”.
Trước đây khi còn làm cảnh sát, Viên Mục Dã cũng là người có kỹ năng thẩm vấn tội phạm rất tốt, phạm nhân có xảo trá thế nào nhưng khi qua tay cậu là khai hết. Nhưng Viên Mục Dã biết Kỷ Tinh Vũ ở trước mặt này không giống thế, cậu không thể dùng cách thức cũ, hơn nữa thân phận hiện giờ của cậu cũng đã khác cho nên Viên Mục Dã nhất định phải đổi cách nói chuyện mới được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất