Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 142: Đại Quân mất tích

Chương 142: Đại Quân mất tích

Nghĩ vậy Viên Mục Dã nghiêm giọng nói: “Thật ra tôi có một người bạn cũng xảy ra tình huống giống vợ của anh Đại Quân, đều tự sát trong tình huống không có lý do, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải tìm ra chân tướng việc cô ấy tự sát.”
Trương Khai hiếm khi nghiêm túc: “Tôi đã nghe đội trưởng Đoàn nhắc đến, anh cũng vì vụ án đó mà phải từ chức đúng không?”
Viên Mục Dã khẽ thở dài: “Đúng vậy! Cho nên tôi nhất định phải cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng, đồng thời cũng phải cho mình một câu trả lời.”
Cảnh sát là một nghề có ý nghĩa rất quan trọng với Viên Mục Dã, nếu không phải không còn cách nào, cậu nhất định sẽ không chọn từ bỏ, cho nên dù Viên Mục Dã còn là cảnh sát hay không cậu đều muốn điều tra vụ án kia đến cùng...
Khi xe sắp đến nhà Viên Mục Dã thì điện thoại của Trương Khai đổ chuông, cậu ta nhìn lướt qua màn hình rồi bực bội nói: “Cái tên mập này, không phải ngủ rồi à? Sao tỉnh nhanh thế?”
Viên Mục Dã ngồi phía sau ngó lên xem, hóa ra là Trương Đại Quân gọi điện, cậu giục Trương Khai nghe điện, chắc là có chuyện gì đó.
Kết quả sau khi cậu ta nhận điện thoại lại nghe thấy giọng Đại Quân say rượu nấc lên trong điện thoại, nói: “Tiểu Khai Tử... Cậu, cậu còn nhớ cái bánh ga tô tiêu chảy kia mua ở đâu không? Chị dâu cậu muốn ăn, bây giờ anh đi mua...”
Trương Khai tức giận nói: “Gọi là bánh ga tô sô cô la dung nham! Cái đồ ngốc nhà anh này, lại còn gọi là tiêu chảy nữa chứ! Anh cứ ở nhà ngủ đi, em sẽ đi mua mang đến cho chị dâu!”
Sau khi cúp điện thoại, nét mặt Trương Khai u ám, Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Đi đâu mua loại bánh ga tô kia?”
Trương Khai thở dài: “Mua cái gì chứ! Tôi chỉ dụ anh ấy đi ngủ thôi. Có lẽ uống rượu vào lại nhớ đến chuyện lúc trước họ cãi nhau, cho nên mới muốn mua cái bánh kem mà anh ấy gọi là tiêu chảy đó. Đến sáng mai tỉnh rượu sẽ quên thôi.”
Hoắc Nhiễm cũng quay lại nói với Viên Mục Dã: “Anh, không cần lo đâu, anh Đại Quân thường xuyên như vậy, chỉ cần uống nhiều sẽ nhớ lại chuyện cãi nhau với chị dâu... Lúc đó chỉ cần chị dâu giận một chút là anh ấy sẽ đi mua bánh ga tô về dỗ chị ấy.”
Trong lòng Viên Mục Dã vẫn hơi lo lắng: “Chúng ta có cần quay lại xem anh ấy thế nào không? Chắc anh ấy không tự đi mua đâu nhỉ?”
Trương Khai cười nói: “Yên tâm đi... Anh nhìn xem mấy giờ rồi! Hơn nữa lúc chúng ta về anh ấy còn không đứng dậy nổi cơ mà, sao có thể đi mua bánh ga tô được? Lúc này chắc anh ấy ngủ say rồi, không cần để ý đến anh ấy đâu! Đến sáng mai nhất định sẽ không còn nhớ gì cả!”
Viên Mục Dã thấy Trương Khai và Hoắc Nhiễm đều nói không có chuyện gì thì cũng không nói gì nữa, dù sao bọn họ cũng quen Đại Quân lâu rồi, đương nhiên hiểu anh ta hơn cậu...
Về nhà đã thấy Kim Bảo làm bộ mặt u oán đứng ở cửa chờ, có lẽ Viên Mục Dã về muộn nên nó bị đói. Viên Mục Dã lập tức gãi gãi đầu nó: “Xin lỗi, hôm nay tụ tập với đồng nghiệp nên về trễ...”
Cậu nói xong về phòng lấy một hộp thịt bò đền bù, lúc này Kim Bảo mới vui vẻ ngoắc cái đuôi lên...
Sáng sớm hôm sau, sau khi dắt Kim bảo đi dạo về, Viên Mục Dã không đến thẳng chỗ làm, vì đêm qua trước khi về Đoàn Phong có dặn hôm nay không có việc gì, buổi sáng không cần đến đơn vị, chiều đi thẳng đến điểm hẹn.
Hiếm khi được nhàn rỗi, Viên Mục Dã đứng trong sân nhìn xung quanh, thầm nghĩ chẳng mấy nữa là đến Tết, cũng nên dọn dẹp nhà dần là vừa. Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh, mình cũng không cần chờ đến hai tư tháng Chạp, trời mới biết đến lúc đó cậu còn thời gian hay không?
Nói là làm! Viên Mục Dã luôn là một người gọn gàng. Trước hết cậu cho Kim Bảo một đống xương bò đủ để nó gặm trong hai tiếng rồi cho nó vào ổ nằm, để nhóc con này không đi lung tung quấy rối cậu. Sau đó cậu lấy một thùng nước và một cái giẻ lau, lau một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài nhà sáng bóng không một hạt bụi.
Ngay tại lúc Viên Mục Dã đang hài lòng nhìn thành quả của mình thì điện thoại trên bàn trà ngoài phòng khách đột nhiên reo lên... Cậu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, chẳng lẽ đơn vị gọi đến giục cậu?
Viên Mục Dã cầm điện thoại lên quả nhiên là Trương Khai gọi điện đến, cậu thấy hơi buồn bực, không phải đã nói hôm nay được đến muộn à? Sao mới giờ này đã gọi điện thoại giục rồi?
Kết quả điện thoại vừa thông, giọng Trương Khai vang lên: “Viên, tôi đang ở đầu hẻm nhà anh, anh nhanh chạy ra đây...”
Viên Mục Dã thấy giọng cậu ta có vẻ vội vàng thì lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không thấy anh Đại Quân đâu!”
Nghe Trương Khai nói vậy, Viên Mục Dã vội vàng thay bừa một bộ quần áo rồi chạy ra khỏi cổng, sau khi lên xe thì đã thấy Hoắc Nhiễm và Đoàn Phong ngồi trong xe hết cả rồi.
Cậu nghi ngờ: “Chuyện gì thế? Không phải đêm hôm qua anh Đại Quân uống say à? Sao lại không thấy đâu?”
Trương Khai thở dài: “Tình hình cụ thể thì chưa biết rõ, Nam Nam vừa chạy sang nhà anh ấy nhưng không thấy anh ấy ở nhà!”
Hóa ra từ sau khi vợ Đại Quân chết, chỉ cần uống rượu là anh ta sẽ uống rất nhiều, tất cả mọi người đều hiểu là do tâm tình của anh ta không tốt nên mượn rượu giải sầu, vì vậy mà họ cũng chưa từng khuyên anh ta uống ít đi.
Nhưng dù anh ta uống nhiều đến thế nào, thì sáng hôm sau nhất định vẫn dồi dào sinh khí đến đơn vị làm việc, không những không đến muộn, mà giống như đêm qua chưa từng uống một giọt rượu nào vậy.
Nhưng không hiểu sáng hôm nay thế nào mà Đại Quân không đến đơn vị sớm như mọi khi. Lúc đầu mọi người cho rằng vì hôm qua Đoàn Phong nói hôm nay số 54 không có việc gì nên mọi người không cần đến sớm.
Nhưng Tằng Nam Nam suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy chuyện này không đúng lắm, bởi vì đêm hôm qua lúc Đoàn Phong nói câu này, bọn họ đều đã ra khỏi nhà Đại Quân, cho nên Đại Quân không thể nghe được những lời kia của Đoàn Phong mà đến muộn được.
Thế là Tằng Nam Nam gọi điện thoại cho Đại Quân, nhưng mặc dù điện thoại có đổ chuông lại không có ai nghe máy...
Tình trạng của Đại Quân rất đặc biệt, thời điểm công tác thì trông bình thường như tất cả mọi người, nhưng vừa về đến nhà sẽ như biến thành người khác, cho nên một khi anh ta xuất hiện điểm gì bất thường, mọi người đều sẽ lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với anh ta không.
Nhưng dù sao Đại Quân cũng là người trưởng thành rồi, mà anh ta cũng chỉ đến muộn có hai tiếng so với thường ngày. Mặc dù tạm thời không liên lạc được với anh ta, nhưng cũng không có nghĩa anh ta nhất định xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tằng Nam Nam vẫn thấy lo, nên Đoàn Phong đã để cô ấy đi một mình đến nhà Đại Quân trước xem sao, nếu thực sự có chuyện gì thì gọi điện cho họ cũng không muộn...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất