Chương 141: Người đàn ông của gia đình
Tiếc là Kỷ Tinh Vũ không may mắn như Viên Mục Dã, cậu ta luôn bị cha mẹ quản rất chặt, cuối cùng đã đi về hướng hủy diệt.
Sau đó Viên Mục Dã nhờ các đồng nghiệp cũ tìm sự giúp đỡ từ phía pháp luật cho Kỷ Tinh Vũ, hy vọng có thể thông qua kết quả kiểm tra tinh thần để giảm nhẹ bản án. Nhưng quá trình này rất rườm rà lại dài dòng, không phải một sớm một chiều là có kết quả.
Cho dù cuối cùng Kỷ Tinh Vũ may mắn không bị kết án, nhưng với loại bệnh nhân tâm thần cực kỳ nguy hiểm này, chắc hẳn cậu ta sẽ phải trải qua một thời gian rất dài trong viện tâm thần… Không biết điều này đối với Kỷ Tinh Vũ là hạnh phúc hay bất hạnh?
Ngay cả khi có thể vượt qua tất cả những điều này thì cảm giác tội lỗi của cậu ta đối với cha mẹ sẽ theo cậu ta suốt cả cuộc đời, đến chết mới thôi.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, vào khoảng thời gian này số 54 thường rất rảnh rỗi, cho nên bọn họ đón không khí năm mới sớm hơn các đơn vị khác. Người khác nhàn rỗi còn đỡ, nhưng tiến sĩ Lâm mà rảnh thì chỉ khổ Viên Mục Dã.
Từ sau lần “Sự kiện thuốc lá” đó, tiến sĩ Lâm dường như đã tìm thấy ánh mặt trời, cọng lông gà đã bị thay bằng các loại vật phẩm quái lạ… Tóm lại đều là một số đồ vật mà Viên Mục Dã ghét. Nhưng không biết tại sao, cho đến bây giờ Viên Mục Dã mới chỉ di động được mỗi hộp thuốc lá mà thôi.
Vì khoảng thời gian này quá rảnh rỗi, nên đám người Trương Khai nhao nhao yêu cầu tiến sĩ Lâm thực hiện lời hứa bỏ tiền cho mọi người đi du lịch lúc trước. Kết quả là tiến sĩ Lâm lại đánh thái cực, anh ta nói đó là Đoàn Phong hứa, chứ từ đầu đến cuối mình chưa hề đồng ý điều gì.
Mọi người nghe xong thì biết ngay là lần này lại bị lừa rồi, nhưng họ đều giận mà không dám nói gì…
Đoàn Phong lúc này bèn đứng ra hòa giải: “Cuối năm lão Lâm cũng hơi bận, chút tiền này còn phải để phát thưởng cho mọi người! Như vậy đi, tối hôm nay tôi mời khách! Đi đến nhà Đại Quân ăn lẩu!”
Lúc đầu mọi người đều hào hứng, không ngờ nghe được nửa câu sau thì đều “Xì” một tiếng, Viên Mục Dã đương nhiên không hề có tí hứng thú nào với việc ăn lẩu, nhưng sau khi hết giờ vẫn bị mấy người Đoàn Phong lôi đi.
Viên Mục Dã nhớ lại lúc mình vừa đến số 54 đã từng một lần đi đến nhà Đại Quân, hơn nữa lúc đó là đi cùng Hoắc Nhiễm. Tình cảnh ngày hôm đó vẫn rõ mồm một trước mắt, cho nên đây cũng là lý do cậu không muốn tới nhà của Đại Quân.
Cũng may hôm nay đông người, mà từ trường tư duy của đám người này luôn sôi động, cho nên khi Viên Mục Dã vào nhà thì không đọc được cảnh vợ Đại Quân nhảy lầu.
Lúc này Trương Đại Quân hóa thành một người đàn ông của gia đình, anh ta đi từ trong bếp ra với một cái tạp dề hoa, nhìn thấy Viên Mục Dã tới bèn cười nói: “Viên cứ yên tâm, anh đã học cách chế viên thuốc riêng của cậu rồi, lát nữa thả vào nồi là có thể ăn thôi!”
Viên Mục Dã nghe xong bèn nhìn vào chiếc đĩa trong tay Đại Quân, quả nhiên lại là mấy viên thuốc đen sì đó, trong lòng Viên Mục Dã lập tức cảm thấy chán ghét. Từ khi bị tiêm thứ thuốc ức chế kia, Viên Mục Dã chỉ được ăn mấy thứ đen sì này, thứ duy nhất có thể thay đổi chỉ là hình dáng của chúng.
Viên Mục Dã còn đang ngây người, Đoàn Phong ở phía sau bỗng đẩy cậu một cái: “Vào ngồi đi, đang nghĩ gì thế?”
Viên Mục Dã vội lấy lại tinh thần: “Không có gì… Nhưng tôi thật sự không hề muốn ăn.”
Đoàn Phong cũng hơi đồng tình với cậu: “Tôi biết cậu bây giờ chẳng có hứng thú ăn uống gì, tôi cũng đã thảo luận với lão Lâm về vấn đề này, anh ta cũng đang nghĩ biện pháp, cho nên cậu đành phải cố chịu đựng trước vậy…”
Viên Mục Dã cười không nói gì, xem như đồng ý với Đoàn Phong. Nhưng hương vị của viên thuốc màu đen kia đúng là khó chịu được, nếu như không phải bây giờ Viên Mục Dã chỉ có thể nuốt thứ đó… Cậu thật sự chẳng muốn nhìn nó thêm một chút nào nữa.
Vào lúc ăn cơm mà Đại Quân vẫn một mình bận rộn dưới bếp, Trương Khai thấy vậy bèn bảo anh ta mau ra đây, nếu không lát nữa chắc thịt dê bị ăn sạch mất. Không ngờ Đại Quân lại thò đầu ra nói: “Mọi người ăn trước đi! Tôi nấu thịt dê cho vợ tôi đã, chờ cô ấy tan làm về là có thịt dê nóng để ăn.”
Cả đám nghe vậy đều sững ra, không khí vui vẻ trước đó bị thổi tan thành mây khói. Cuối cùng Trương Khai ho nhẹ một tiếng: “Nào nào nào, mọi người tiếp tục ăn đi! Lát nữa ăn xong thì chơi bài ma sói cho vui!”
Bị Trương Khai hét to như thế, mọi người lại tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ một lát sau Đại Quân đã đi ra rồi nói với vẻ xin lỗi: “Mọi người ăn trước đi, đừng chờ tôi, tôi xong ngay đây.”
Mấy người khác vẫn biểu hiện khá bình thường, dù sao bọn họ cũng không ngạc nhiên, nhưng Viên Mục Dã lại không giả vờ được, thế là cậu chỉ đành cúi đầu ăn viên thuốc đen trong bát.
Không ngờ đúng lúc này Đại Quân lại bất ngờ kéo tay Viên Mục Dã và bảo: “Này Viên, cậu chưa thấy vợ anh nhỉ! Đi nào, chỗ này có ảnh của cô ấy đấy!”
Sau khi nói xong, Đại Quân kéo luôn Viên Mục Dã đến trước ảnh chụp cô dâu rồi nói bằng giọng đắc ý: “Vợ anh xinh không?”
“Xinh… Rất hợp với anh.” Viên Mục Dã thành thật trả lời.
Đại Quân nghe vậy thì đánh nhẹ một cái vào vai Viên Mục Dã: “Thằng nhóc này thật thà quá!”
Tối hôm đó mọi người chơi đến khuya mới về, Đại Quân vẫn uống đến say mèm như mọi khi, chỉ là lần này là ở nhà mình, cho nên Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm không cần phải phí sức đưa anh ta về.
Khi đám người trở về đã chia làm hai đường, Trương Khai kéo Hoắc Nhiễm đưa Viên Mục Dã về nhà, còn Đoàn Phong và Tằng Nam Nam về thẳng số 54.
Trên đường về, Trương Khai từ trước đến nay luôn nói nhiều vậy mà lại hiếm khi im lặng. Thật ra Viên Mục Dã cũng nhận ra được, đến cả Trương Khai vào lúc này cũng cố gắng giấu đi tâm tình của mình…
“Chuyện của vợ Đại Quân… Vẫn không điều tra được gì sao?” Viên Mục Dã là người phá vỡ sự im lặng trong xe trước.
Trương Khai thở dài: “Không có bất cứ đầu mối gì, cảnh sát cũng kết luận là tự sát, mà chính chúng tôi cũng đã điều tra mọi thứ có thể, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ một manh mối nào. Ngoại trừ…”
“Ngoại trừ Đại Quân không tin vợ mình tự sát đúng không?
Hoắc Nhiễm gật đầu: “Thật ra không chỉ Đại Quân mà mấy người bọn em cũng không tin, nhưng lại không tìm được bằng chứng nào cả.”
Viên Mục Dã hỏi với vẻ bất đắc dĩ: “Sau đấy Đại Quân vẫn luôn như thế này à? Tình huống như vậy không ảnh hưởng đến công việc sao?”
Hoắc Nhiễm lắc đầu: “Không ảnh hưởng, nên tất cả chúng ta đành phải cùng nhau nói dối. Chuyện này là một cú sốc quá lớn đối với anh Đại Quân, nếu như anh ấy không dùng lời nói dối này để tự lừa bản thân mình… Thì em cũng không dám tưởng tượng anh ấy bây giờ sẽ thế nào. Có lẽ phải tìm được nguyên nhân cái chết thật sự của chị dâu thì lúc đó anh Đại Quân mới có thể hoàn toàn khôi phục lại bình thường.”
Viên Mục Dã nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên đến nhà Đại Quân… Người đàn ông bí ẩn kia xuất hiện đủ để chứng minh, vợ của Đại Quân chết không đơn giản là tự sát.