Chương 146: Giọt máu biến mất
Nhưng dù Viên Mục Dã xem video giám sát trước hay sau đó đều không thấy bóng dáng hai người kia, chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi ư?
Trong lòng cậu đầy nghi ngờ, nhưng lại thấy Đoàn Phong trầm giọng nói: “Trước hết đừng để ý đến thời gian anh Đại Quân xuống dưới nhà, cậu chỉnh đến đoạn video quay khu vực nhìn thấy hai người kia đi, sau đó lộn ngược lại, tôi muốn nhìn lại xem khi hai người đó xuất hiện là lúc mấy giờ.”
Viên Mục Dã lấy video theo dõi gần khu vực nhìn thấy hai người kia, sau đó tua ngược lại... Viên Mục Dã cho rằng, lý do ban đầu Đại Quân sẽ đi hướng Bắc là vì sau khi anh ta xuống lầu đã nhìn thấy người bảo vệ kéo một người nửa sống nửa chết đi về hướng Bắc, sự mẫn cảm nghề nghiệp khiến Đại Quân đi theo bản năng.
Kết quả Viên Mục Dã cho chạy ngược lại video mới phát hiện ra, hai người kia đã đi qua khu vực đó lúc một giờ mười phút sáng, nếu với thời gian như vậy thì không thể nào gặp Trương Đại Quân đang say rượu được!
Nhất thời Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi vào ngõ cụt, chẳng lẽ đây chỉ đơn giản là trùng hợp thôi sao? Đại Quân cũng không phải vì nhìn thấy hai người này nên mới đi về hướng Bắc?
Nghĩ vậy Viên Mục Dã liền xem lại tất cả video giám sát dọc theo đường hai người kia đi, phát hiện sau khi bọn họ đi vào tòa nhà số mười lăm thì cũng biến mất trong máy theo dõi.
Thấy như vậy, Viên Mục Dã đứng dậy đi ra ngoài tìm nhân viên kỹ thuật kia hỏi: “Vì sao trong khu vực từ nhà số mười lăm đến số mười chín không có video giám sát?”
Người nhân viên kia giải thích: “Có một đoạn mạch điện cho camera giám sát có vấn đề, trước giờ cứ chập chờn mãi, chúng tôi đã mấy lần mời người đến sửa, nhưng cứ dùng một thời gian lại trục trặc, đêm hôm qua lại bị hỏng...”
“Cho nên bãi đỗ xe tầng hầm ở tòa số mười bảy cũng không có video giám sát?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Người nhân viên kia bất đắc dĩ gật đầu: “Chúng tôi cũng không có cách nào... Mấy cái camera này lúc nào cũng trong tình trạng hỏng thì sửa, sửa rồi lại hỏng.”
Viên Mục Dã biết lúc này có nói gì cũng vô ích, nên gật đầu nhẹ với đối phương: “Được rồi, cảm ơn...”
Sau khi quay lại phòng làm việc, Đoàn Phong vẫn đang xem đi xem lại video theo dõi, anh ta thấy Viên Mục Dã quay lại thì vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Tối hôm qua camera giám sát ở khu vực này có trục trặc...”
Đoàn Phong mắng một câu mẹ nó: “Như thế trùng hợp quá nhỉ? Có phải có người cố ý phá hoại camera không?”
Viên Mục Dã nghĩ một chút: “Khó nói lắm, người kéo người chết là một bảo vệ, chắc là hắn đã nhớ vị trí các camera trong khu vực này rõ như lòng bàn tay, nếu như hắn thực sự muốn lợi dụng sơ hở để làm chút chuyện thì cũng không phải là việc khó...”
“Nhưng vấn đề là chuyện này có liên quan gì đến việc anh Đại Quân mất tích không?” Giọng Đoàn Phong hơi lo lắng.
Đúng là như vậy, nếu như hai người kia không liên quan gì đến việc Trương Đại Quân mất tích, thì bọn họ không cần thiết phải mất thời gian tìm hiểu chuyện này, dù sao việc khẩn cấp hiện giờ là phải tìm được Trương Đại Quân.
Lúc này Trương Khai gọi điện nói bọn họ đã quay lại khu chung cư, hỏi Viên Mục Dã và Đoàn Phong đang ở đâu? Đoàn Phong bảo bọn họ đi đến những tiệm bánh quanh khu chung cư tiếp tục tìm manh mối, những cửa hàng ở mặt tiền không có thì mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Viên Mục Dã biết, Đoàn Phong cố ý để bọn họ đi tìm ở tiệm bánh chỉ là muốn cho họ có việc làm, không phải ngồi ở nhà sốt ruột... Nhưng trong lòng hai người Viên Mục Dã hiểu rõ, Trương Đại Quân không có khả năng đi đến những tiệm bánh kia.
Sau đó hai người tiếp tục nghiêm túc xem lại những video trước khi Đại Quân mất tích, muốn tìm hiểu xem anh ta đã bị thứ gì thu hút mà đi về phía Bắc? Nhưng dù họ đã lặp lại nhiều lần vẫn không tìm ra được manh mối gì.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Đoàn Phong lên tiếng trước: “Nửa đêm hôm qua có mưa nhỏ phải không?”
Viên Mục Dã nghĩ rồi nói: “Đúng là có mưa nhỏ còn thêm tuyết nữa... Lúc tôi về nhà thì bắt đầu rơi.”
Đoàn Phong lại hỏi sang chuyện khác: “Cậu có nhìn được người kia chết thế nào không?”
Viên Mục Dã bị Đoàn Phong hỏi bất ngờ nên mới nghĩ ra lúc nãy cậu chỉ mải đi theo quan sát hai người kia, thực sự không nhìn ra người gầy kia chết như thế nào! Trước mắt có thể thấy, Đoàn Phong cũng phỏng đoán như cậu, việc mất tích của Đại Quân nhất định có liên quan đến hai người kia.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã nhìn đồng hồ, sau đó nói với Đoàn Phong: “Đi, chúng ta quay lại hiện trường một lần nữa xem...”
Sau đó hai người quay lại nơi ban đầu nhìn thấy hai người kia, Viên Mục Dã nhanh chóng đọc lại từ trường tư duy nơi này. Lần này Viên Mục Dã đã có kinh nghiệm hơn, cậu chạy thật nhanh ra phía trước hai người đó. Thứ nhất là muốn xem mặt bọn họ, thứ hai là muốn nhìn xem tình trạng của người chết lúc đó thế nào.
Kết quả khi cậu chạy ra phía trước hai người kia thì lập tức hiểu rõ vì sao khi nãy Đoàn Phong hỏi cậu có phải đêm qua có mưa hay không, hóa ra người gầy kia lúc đó máu me đầy người, không biết bị thứ gì đâm vào bụng, theo mỗi bước chân của họ có rất nhiều vệt máu rơi xuống.
Có điều lúc này ánh sáng rất yếu, nên lần đầu tiên nhìn thấy hai người kia Viên Mục Dã không để ý đến những vệt máu trên đất. Nhưng khi nãy Đoàn Phong hỏi hôm qua trời có mưa hay không, đã khiến Viên Mục Dã nhớ ra một việc! Đó chính là khứu giác của Đại Quân rất thính, có khả năng anh ta ngửi thấy mùi máu nên đã đi về phía này?
Sau khi xác nhận suy nghĩ trong lòng, Viên Mục Dã quay lại nói với Đoàn Phong: “Bụng của người kia bị đâm, cho nên trên đường bị chảy khá nhiều máu... Tôi nghi anh Đại Quân ngửi thấy mùi máu trên đất nên mới đi về phía tòa nhà số mười bảy.”
Đoàn Phong trầm giọng xuống: “Nếu đúng là như vậy thì chỉ sợ anh Đại Quân đã nhìn thấy quá trình hung thủ xử lý thi thể, cho nên mới xảy ra chuyện... Còn vết máu trên đất đã bị cơn mưa sau nửa đêm rửa sạch, cho nên ban ngày không có ai phát hiện ra có máu từng rơi trên con đường này.”
Viên Mục Dã nghĩ một chút: “Cho dù không bị nước mưa cuốn đi, thì chỉ sợ tay bảo vệ kia cũng sẽ nghĩ cách xử lý sạch sẽ... Có điều việc này cũng không cần gấp, dù sao vết máu cũng chỉ rửa sạch được trên bề mặt, chỉ cần dùng thuốc thử chuyên nghiệp để kiểm tra, nhất định sẽ phát hiện ra chứng cứ lưu lại hiện trường.
Viên Mục Dã nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, cậu cân nhắc một chút giữa Diệp Dĩ Nguy và Từ Lệ, cuối cùng chọn bấm số của Diệp Dĩ Nguy...
Cậu nói qua tình hình cơ bản cho Diệp Dĩ Nguy biết, hy vọng anh ta có thể giúp họ tìm những vệt máu rơi trên đất. Diệp Dĩ Nguy bảo họ chờ một lát, để anh ta về cục lấy thuốc thử Camino rồi sẽ đến đó.