Chương 154: Tự làm tự chịu
Chẳng qua số phận của Tằng Nam Nam còn bi thảm hơn Viên Mục Dã, chẳng những không thân không thích, từ nhỏ cô ấy còn bị một tổ chức bí mật rất có thế lực của nước ngoài bồi dưỡng, trở thành gián điệp chuyên làm những hành động ám sát, ăn trộm bí mật cho tổ chức.
Tằng Nam Nam và Trương Đại Quân gặp nhau trong một lần rất tình cờ. Lúc ấy số 54 đang điều tra một vụ án ở nước ngoài, còn Tằng Nam Nam bị đuổi giết khổ sở vì một lòng muốn thoát khỏi tổ chức bí mật. Hai người vốn không nên có bất cứ giao thoa gì lại ngoài ý muốn gặp nhau.
Đại Quân vừa thấy mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ đuổi giết một cô nhóc còm nhom, hơn nữa cô nhóc này hình như còn là người Trung Quốc. Thế là anh ta trào dâng lòng đồng tình, ra tay cứu cô nhóc này.
Phải nói lần đó cũng khá mạo hiểm, mặc dù là Trương Đại Quân nhất thời mềm lòng cứu Tằng Nam Nam, nhưng vì vậy mà khiến cho hai người bọn họ cùng bị tổ chức bí ẩn kia đuổi giết. Mà điều làm cho Trương Đại Quân thấy bất ngờ là, đừng thấy Tằng Nam Nam mang dáng vẻ như trẻ vị thành niên, nhưng cô ấy giết người lại chẳng hề nương tay hơn một tẹo nào so với người đàn ông là anh ta.
Cuối cùng hai người liều chết leo lên thuyền đánh cá nhập cư trái phép về nước, lúc này mới xem như bình yên về tới trong nước. Mà sau khi trải qua một loạt thử nghiệm của Đoàn Phong, Tằng Nam Nam chính thứ được giữ lại số 54, đồng thời số 54 cũng dàn xếp một thân phận hoàn toàn mới cho cô ấy để có thể ở lại trong nước một cách hợp pháp.
Lần hành động đó là một mình Trương Đại Quân ra ngoài chấp hành, cho nên không ai biết rốt cuộc hai người bọn họ đã trải qua trắc trở như thế nào mới trốn về nước được. Tuy nhiên vết thương trên người hai người bọn họ đã đủ nói lên tất cả.
Hơn nữa đừng thấy Tằng Nam Nam trông thì yếu ớt, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ, đều là do cô ấy chăm lo cho Đại Quân. Không vì cái gì khác… chỉ bởi vì từ sau khi vợ Đại Quân là Tống Lan xảy ra chuyện, anh ta bỗng có bệnh sợ máu.
Viên Mục Dã hơi giật mình: “Anh Đại Quân sợ máu?! Không thể nào!”
Trương Khai hơi bất đắc dĩ nói: “Lúc chị Tống Lan nhảy lầu, anh Đại Quân là người chạy xuống dưới lầu trước tiên. Nhà bọn họ ở tầng mười hai, con người nhảy từ độ cao đó xuống sẽ trở thành dáng vẻ gì thì không cần nghĩ cũng biết. Hôm đó chị Tống Lan lại mặc một bộ quần áo nhạt màu, thêm việc máu chảy đầy đất… Từ đó về sau, anh Đại Quân sinh ra chướng ngại tâm lý vô cùng nghiêm trọng, vừa thấy máu là sẽ không chịu nổi, anh ấy lại ngại nói thẳng tật xấu này với chúng tôi, cho nên khi Nam Nam ra ngoài làm nhiệm vụ luôn đi theo anh ấy. Bởi vì xét về giết người, trừ đội trưởng Đoàn ra, trong số 54 không có ai ra tay ác hơn cô ấy.”
Trước đây Viên Mục Dã đã từng thấy Tằng Nam Nam ra tay, biết cô gái nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, thế nhưng không ngờ cô ấy chẳng bao nhiêu tuổi mà lại có hoàn cảnh và quá khứ phức tạp như vậy.
Sau khi đưa Trương Khai về số 54, Viên Mục Dã lại nhanh chóng đến siêu thị mua một số nguyên liệu nấu ăn, lúc này mới vội vàng chạy về nhà của Diệp Dĩ Nguy. Ban đầu cậu còn lo lắng không biết Diệp Dĩ Nguy có bị đói mà tỉnh dậy không, kết quả cậu trở về thì thấy người ta vẫn còn ngủ ở trên giường.
Viên Mục Dã thử nhiệt độ trên trán Diệp Dĩ Nguy.
May mà nhiệt độ của anh ta không cao lắm, điều này chứng tỏ vết thương không có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Cậu vội nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng ngủ, vào bếp bắt đầu chuẩn bị ninh cháo cho “người bệnh”.
Chờ đến khi Viên Mục Dã ninh cháo xong, phòng ngủ cũng có tiếng động…
Viên Mục Dã bưng bát cháo từ trong phòng bếp ra và nói. “Anh dậy rồi à! Vừa đúng lúc có thể ăn cháo.”
Diệp Dĩ Nguy hơi suy yếu, anh ta liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Tôi đã ngủ lâu thế rồi cơ à?! Cậu không cần phải ở bên cạnh tôi mãi đâu… Tôi đâu phải trẻ con!”
Viên Mục Dã đặt bát cháo trước mặt Diệp Dĩ Nguy: “Đúng vậy, anh không phải trẻ con, nhưng anh là người bệnh! Lúc này phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy vết thương mới khỏi nhanh được… Nào, ăn đi.”
Diệp Dĩ Nguy liếc nhìn bát cháo trước mặt, bĩu môi nói: “Cậu chắc chắn đây là cháo hả?”
Viên Mục Dã vội vàng gật đầu, sau đó nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Đương nhiên chắc chắn! Tôi học từ đầu bếp Lưu ở nhà ăn của chúng tôi đấy. Chú ấy nói người mất máu nhiều ăn cái này là bổ khí nhất! Anh đừng thấy nó trông như tương bần, nhưng bên trong có máu vịt, thịt cá chuối, thịt nạc… Tóm lại tất cả đều là đồ bổ.”
Diệp Dĩ Nguy đẩy bát cháo ra rồi nói với vẻ mặt do dự: “Tôi có thể không ăn không?”
Viên Mục Dã đẩy bát cháo về lại trước mặt anh ta: “Anh nếm thử một miếng xem, thật sự không khó ăn đâu!”
Thật ra có ngon hay không thì bản thân Viên Mục Dã cũng không nói chắc được, dù sao cậu cũng chẳng muốn ăn một miếng nào. Cuối cùng Diệp Dĩ Nguy cố ăn hết một bát dưới sự nửa ép buộc, nửa đe dọa của cậu, sau đó dù nói thế nào anh ta cũng không ăn bát thứ hai nữa.
Mấy ngày sau đó, Viên Mục Dã vẫn chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và nhà của Diệp Dĩ Nguy. Trên thực tế, ngày hôm sau Diệp Dĩ Nguy đã đến cục đi làm lại, nhưng Viên Mục Dã suy xét đến vết thương trên cánh tay của anh ta, cho nên vẫn lãnh trách nhiệm đón đưa anh ta đi làm và tan sở, cùng với một ngày ba bữa cơm. Về phía Đại Quân, vì tình hình anh ta nghiêm trọng hơn một chút, nên dù sức khỏe của anh ta có tốt, nhưng không nằm mười ngày nửa tháng cũng đừng hòng ra viện.
Mấy ngày nay, thừa dịp đón đưa Diệp Dĩ Nguy, Viên Mục Dã muốn nhờ Từ Lệ điều tra giúp cậu xem ngày 25 tháng 7 của ba năm trước, hoặc là trong vòng nửa tháng trước ngày 25 tháng 7, ở thủ đô có xảy ra vụ án gì đặc biệt không?
Dù sao cũng là chuyện từ ba năm trước, mặc dù Từ Lệ đồng ý kiểm tra giúp cậu, nhưng lại nói mình cần một ít thời gian. Viên Mục Dã biết chuyện này không gấp được. Vả lại cũng đã đợi ba năm rồi, cần gì nóng lòng vài ngày này chứ.
Hơn nữa, trước khi điều tra được bất cứ tin gì có tính thực tế, Viên Mục Dã cũng không định nói việc này cho Trương Đại Quân biết, miễn để anh ta sốt ruột nóng nảy theo.
Trưa hôm nay, Viên Mục Dã vừa mới lái xe của Diệp Dĩ Nguy đến cửa đơn vị thì đã thấy Từ Lệ đi về phía mình từ rất xa. Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng rằng chuyện mình nhờ anh ta có manh mối, kết quả cậu mới vừa xuống xe đã nghe Từ Lệ nói: “Sứ giả nhà trời lại bắt đầu hành động!”
Nghe vậy, trong lòng Viên Mục Dã chùng xuống: “Bao giờ thế?”
Từ Lệ thở dài đáp: “Buổi sáng hôm nay có người báo cảnh sát nói gần đường Thanh Niên có một người phụ nữ điên chạy lung tung khắp nơi. 110 cử người đến tìm được bà ta rồi đưa đến bệnh viện kiểm tra, hóa ra người phụ nữ này bị bệnh dại.”
Viên Mục Dã càng nghe càng chẳng hiểu gì, cậu hỏi: “Việc này có liên quan gì tới Sứ giả nhà trời?”
Từ Lệ đáp: “Lúc ban đầu chuyện này cũng không khiến cảnh sát chú ý. Sau khi đưa người phụ nữ đó đến bệnh viện cách ly, họ bắt đầu nghĩ cách liên hệ với người nhà của bà ta. Rất nhanh, chi cục đồn công an đã gửi tin sang, nói người phụ nữ này tên Lý Kha, một tuần trước người nhà đã báo mất tích. Nhưng hiện giờ Lý Kha bị bệnh thành ra như vậy, nên cơ bản bà ta không thể nói rõ được trước khi phát bệnh mình đã đến chỗ nào. Kết quả vừa rồi an ninh mạng của cục đã chặn được một đoạn video trên mạng. Trong video, Sứ giả nhà trời đang chích vắc xin phòng bệnh dại cho Lý Kha bị bịt kín hai mắt, còn nói nếu Lý Kha thật sự bị nhiễm bệnh dại, thì đó cũng là bà ta tự làm tự chịu.”