Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 157: Đóng giả tình nhân

Chương 157: Đóng giả tình nhân

Mọi người vừa nghe vậy, tinh thần đều lập tức tỉnh táo và cảm thấy lần hành động này bắt đầu hơi thú vị rồi. Sau đó vẫn do Đoàn Phong chia tổ cho mọi người, chỉ có điều tất cả mọi người đều không ngờ là Đoàn Phong lại phân Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam vào một tổ, hơn nữa còn muốn bọn họ đóng giả làm tình nhân.
“Tại sao… là tôi và Nam Nam đóng giả tình nhân? Không phải là cô ấy và anh Đại Quân sao?” Viên Mục Dã lấy làm lạ hỏi.
Đoàn Phong cười: “Cậu nhìn hai người bọn họ đứng cùng nhau có giống tình nhân không?”
Lúc này Hoắc Nhiễm cũng nhíu mày nói: “Làm gì mà cứ bắt buộc phải đóng giả tình nhân chứ?”
Đoàn Phong hừ khẽ: “Vậy cậu nói xem nếu chúng ta muốn đóng giả làm khách du lịch, Nam Nam nên có thân phận gì? Giả làm cha con với Đại Quân hay là chị em với cậu hả?”
Trương Khai nãy giờ bị xem nhẹ lên tiếng: “Thế tại sao không thể là tôi đóng giả tình nhân với Nam Nam?”
Đoàn Phong lại kiên nhẫn giải đáp: “Chúng ta phải chia từng nhóm lên núi. Kế hoạch của tôi và lão Lâm là để tổ của hai người Viên và Tằng Nam Nam đi trước, rồi đến tổ hai anh em họ là cậu và Tiểu Nhiễm theo sát phía sau, cuối cùng mới là tổ hai phượt thủ gồm tôi và Đại Quân. Số 54 chúng ta chỉ có mình Nam Nam là nữ, tôi không yên tâm để cô ấy đến trước với cậu, tính cách của Viên vẫn ổn hơn.”
Trương Khai bĩu môi, lẩm bẩm: “Được được được… tổ hai anh em thì tổ hai anh em!”
Viên Mục Dã nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy chỉ có thể sắp xếp như vậy, bởi vì nếu muốn đóng giả khách du lịch, làm tình nhân là cặp đôi thường thấy nhất, nếu không đúng thật là không biết nên để cô nhóc Tằng Nam Nam này sắm vai gì mới có vẻ không gây chú ý.
Đoàn Phong thấy vẻ mặt Trương Khai không tình nguyện nên cố tình trêu cậu ta: “Nếu cậu thích đóng vai tình nhân như vậy... hay cậu chọn một trong hai người Hoắc Nhiễm hoặc Đại Quân đi?”
Hoắc Nhiễm và Đại Quân nghe xong đều đồng thanh mắng Trương Khai: “Xéo qua một bên đi!”
Trước khi xuất phát, Viên Mục Dã báo với Diệp Dĩ Nguy, vú em nuôi chó tạm thời là anh ta lại phải lên đài rồi. Về phần phía Từ Lệ, anh ta vẫn đang bận rộn điều tra vụ án của Lý Kha, bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu, cái chết của Lý Kha chỉ là mở đầu mà thôi…
Huyện Thương nằm ở một vùng núi cách thủ đô hơn năm trăm cây số, bốn bề là núi, có thể nói là một huyện nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp. Vào những năm 70 của thế kỷ trước, nơi đó đã từng có một mỏ than lớn thuộc sở hữu nhà nước. Sau này vào cuối thời kỳ thập niên 90, tài nguyên than đá trong núi cạn kiệt, cuối cùng mỏ than chỉ có thể phá sản và giải thể.
Những năm tháng ấy, có một thuật ngữ rất phổ biến gọi là “mất việc rồi lại tìm việc”. Năm đó hầu hết dân cư của huyện Thương đều là công nhân mỏ than, mất việc rồi chỉ có thể ra ngoài làm công kiếm kế sinh nhai. Vào mấy năm sau đó, huyện Thương hầu như không nhìn thấy người trẻ tuổi nào.
Tình trạng này kéo dài cho đến năm 2010 mới có sự thay đổi.
Nhiều người trẻ tuổi đã trở về và mở homestay du lịch rất phổ biến lúc bấy giờ, nhờ thế mới thúc đẩy nền kinh tế của huyện Thương đi lên lần nữa.
Viên Mục Dã vừa lái xe vừa nghe Tằng Nam Nam ngồi ở ghế phụ đọc giới thiệu về huyện Thương mà cô ấy tìm được trên mạng. Tổ hai người giả làm tình nhân của họ lái xe đi trước, tổ hai anh em và tổ hai phượt thủ theo sát phía sau.
Trong số những người ở số 54, Tằng Nam Nam và Viên Mục Dã giao lưu ít nhất, hiện giờ đột ngột bảo hai người họ đóng giả tình nhân, Viên Mục Dã thật sự thấy hơi gò bó.
Từ sau khi xuất phát, hai người họ chẳng nói với nhau câu nào, cuối cùng Viên Mục Dã đành gắng bắt chuyện: “Nếu không cô thử tìm thông tin về huyện Thương trên mạng đi.”
Lúc này Tằng Nam Nam mới lấy điện thoại di động ra, tùy tiện bấm mở mấy trang web, sau đó đọc một cách vô cảm như đọc sách.
Viên Mục Dã cười hơi bất đắc dĩ: “Trước kia lúc cô ở cùng tổ với anh Đại Quân cũng yên tĩnh như vậy sao?”
Tằng Nam Nam liếc sang Viên Mục Dã rồi đáp: “Anh Đại Quân nói khá nhiều…”
Viên Mục Dã thấy hơi nhức đầu, trạng thái của hai người họ bây giờ có chỗ nào giống tình nhân đâu?! Nhưng bản thân cậu lại ngại nói với Tằng Nam Nam rằng có phải chúng ta nên thể hiện thân thiết hơn không?!
May mắn là nhóm WeChat của số 54 vang lên liên hồi. Tằng Nam Nam tiện tay bấm mở lên, giọng của Trương Khai và Đại Quân quang quác truyền ra.
Đại Quân: “Ê Viên, nhiệt tình với Nam Nam nhà tôi một chút! Hiện giờ hai đứa đang là tình nhân đấy!”
Trương Khai: “Đại Quân, anh đừng có nói ngược. Phải nói là Nam Nam nhiệt tình với Viên của chúng ta một chút mới đúng!”
Đại Quân: “Tổ anh em các cậu đến đâu rồi? Gửi vị trí cho anh, anh sợ đội trưởng Đoàn không giữ nổi mà chạy vượt mặt các cậu mất!”
Trương Khai: “Xí… Nghĩ sao chứ? Tiểu Nhiễm lái nhanh lên!”
Tằng Nam Nam: “...”
Hơn ba giờ chiều, tổ tình nhân Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam lái xe đến huyện Thương đầu tiên. Từ rất xa hai người đã nhìn thấy ven đường dựng một biển quảng cáo lớn, bên trên viết dòng chữ chói lọi: Chào mừng đến với thị trấn tình yêu!
Cậu và Tằng Nam Nam nhìn thấy đám bong bóng màu hồng phấn trên biển quảng cáo mà đều không kìm được khẽ nhíu mày… Tiếp theo Tằng Nam Nam chụp ảnh gửi vào nhóm chat, khiến Đại Quân và Trương Khai cười như điên.
Đừng thấy ngày thường Tằng Nam Nam không nói không cười, đến lúc mấu chốt tuyệt đối là nói câu nào chết người câu đó. Cô ấy cầm điện thoại lên, lạnh giọng nói: “Tổ của tôi và anh Viên hình như là đôi có vẻ bình thường nhất. Không biết tổ the thé và ngu ngốc với cao kều và béo ục các anh tới thị trấn tình yêu làm cái gì đây?”
Cô ấy vừa nói ra lời này, trong nhóm lập tức trở nên yên tĩnh.
Viên Mục Dã ở cạnh nén cười, nói: “Cô nói như vậy, có lẽ Hoắc Nhiễm và Trương Khai phải đánh nhau đấy…”
Tằng Nam Nam nhướn mày hỏi: “Tại sao?”
“Bọn họ phải tranh nhau xem ai là the thé, ai là ngu ngốc mà!” Viên Mục Dã khẽ cười xấu xa.
Nghe vậy Tằng Nam Nam nở nụ cười nhẹ hiếm thấy, rồi lại chợt khôi phục biểu cảm thường ngày...
Viên Mục Dã thấy thế bèn cười nói: “Cô cười rất đẹp, bình thường nên cười nhiều lên mới đúng.”
“Tôi không có nhiều chuyện để cảm thấy buồn cười…” Tằng Nam Nam đáp hơi lạnh nhạt.
Viên Mục Dã khẽ than: “Bản thân cô thấy thoải mái là tốt rồi, dù sao đời người ngắn ngủi vài chục năm, có thể sống theo ý mình cũng là chuyện may mắn.”
Dường như Tằng Nam Nam cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cô ấy từ từ xoay mặt ra ngoài cửa sổ xe…
Viên Mục Dã cũng biết người như Tằng Nam Nam chắc rất khó mở rộng lòng mình với ai. Cậu nói như vậy cũng không phải muốn làm anh cả thấu hiểu nỗi lòng gì đó, cậu chỉ muốn giảm bớt cảm giác khoảng cách giữa hai người mà thôi.
Dựa theo tuyến đường lên núi của nhóm Lâm Cấn do La Diệp Tử cung cấp, ban đầu đoàn người bọn họ nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm ở huyện Thương rồi mới đi lên núi, nhưng nhóm Viên Mục Dã hoàn toàn không cần thiết phải làm thế, cho nên cậu lái xe chở Tằng Nam Nam lên thẳng trên núi.
Sau khi lên núi không bao lâu, đường nhựa đã được thay thế bằng một con đường đất miễn cưỡng có thể lái hai xe song song. Con đường đất này gập ghềnh và quanh co, hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất