Chương 161: Thị trấn nhỏ trong núi
Sau đó hai người Viên Mục Dã tiếp tục lái xe về phía trước khoảng hơn một tiếng thì mới bắt đầu nhìn thấy một chút dấu vết của mỏ than năm đó, ví dụ như cột điện kiểu cũ không còn điện nữa và một số khẩu hiệu giữ an toàn tại mỏ than…
Viên Mục Dã giảm tốc độ xe và cẩn thận quan sát cảnh tượng hai bên đường… Mặc dù con đường này đã bỏ hoang hai mươi năm nhưng Viên Mục Dã vẫn có thể thấy thấp thoáng một số khối than còn lưu lại, chắc mỏ than năm đó có quy mô không hề nhỏ.
Ngay khi Viên Mục Dã lái xe vòng qua một rừng cây, một đống kiến trúc cực kỳ cũ kỹ hiện ra trước mắt bọn họ, chắc đó là khu sinh hoạt của mỏ than năm xưa. Nhưng Viên Mục Dã không ngờ là nó lớn như vậy! Nhìn từ xa cứ như một thị trấn nhỏ giấu trong núi sâu vậy.
“Cái này là… Ký túc xá của công nhân mỏ than năm đó à?” Tằng Nam Nam hơi giật mình hỏi.
Viên Mục Dã bèn dừng xe ở một bãi đất trống, sau đó đi xuống nhìn dãy nhà trệt bỏ hoang xung quanh và con đường vô cùng hoang vắng này. Cậu đáp: “Chắc là vậy, năm đó ở đây có thể rất đông đúc, các công nhân mỏ than ngày nào cũng làm việc với khí thế hừng hực.”
Hai người đứng đó nhìn một lúc, sau đó Viên Mục Dã nhẹ giọng nói: “Đi thôi… Chỗ này là khu sinh hoạt nên sẽ không xảy ra sụt lở đâu, chúng ta vào xem trước đã.”
Hai người vác theo một số vật dụng cần thiết rồi tiến về phía khu ký túc xá bỏ hoang… Đi được nửa đường bọn họ còn nhìn thấy một số thứ chỉ có ở những năm 90 như phòng chiếu phim, phòng gội đầu, thậm chí còn có phòng tắm cho công nhân.
Theo cảm nhận của Viên Mục Dã, chỗ này đúng như người lái xe vừa rồi đã nói, người dân địa phương không hề đi lên đây, những căn phòng này đã bị bỏ hoang ít nhất cũng phải hai mươi năm rồi! Nhưng trên đường đi đến đây họ lại phát hiện con đường dưới chân không giống đã bỏ hoang nhiều năm, mà nó giống như thường xuyên được quét dọn.
“Đường ở đây sạch sẽ nhỉ!” Tằng Nam Nam vừa đi vừa nói.
Viên Mục Dã nghe vậy cũng cảm thấy nghi ngờ, đúng là có điểm khác thường, chẳng lẽ ở đây có người ở? Ngay lúc bọn họ hơi nghi ngờ thì lại nhìn thấy tại một dãy nhà trệt cách đó không xa có khói bếp bay lên.
Viên Mục Dã và Tằng Nam Nam liếc nhau một cái, đúng là có người sống ở đây… Nhưng ai mà lại sống trong khu mỏ quặng bỏ hoang này chứ? Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã quay đầu dặn Tằng Nam Nam: “Chúng ta chưa rõ tình huống ở đây, cô phải tự mình cẩn thận đó.”
Tằng Nam Nam hừ khẽ một tiếng: “Anh cũng thế thôi…”
Vậy mà khi bọn họ đi tới gần thì lại thấy mấy con gà đang thong dong đi bộ trên bãi cỏ, ở cửa còn một con chó vàng đang nằm, nó thấy hai người thì lập tức sủa gâu gâu.
Ngay sau đó từ trong căn nhà trệt đang có khói bếp bốc lên có một bà già hơn sáu mươi tuổi đi ra.
Bà ta đang mặc một cái tạp dề, trong tay còn cầm một củ hành tây, nhìn tình hình chắc là đang nấu cơm.
Bà ta nhìn thấy hai người Viên Mục Dã thì cũng hơi giật mình, sau khi sững sờ một lúc rồi mới nghi ngờ hỏi: “Mấy người là ai thế? Tại sao lại chạy đến chỗ này!”
Viên Mục Dã lập tức cười rất chân thành: “Bác gái, bọn cháu là khách du lịch, nghe nói ở đây có một mỏ than đã bỏ hoang nhiều năm nên muốn đến xem thử…”
Bà ta nghe xong thở dài một cái: “Bảo sao… Hóa ra là người chỗ khác đến đây, đừng đi về phía trước, trên ngọn núi trước mặt có rất nhiều chỗ sụt lún, mấy người mà rơi vào đó thì đến thần núi cũng chẳng cứu được.”
Viên Mục Dã vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn bác, bọn cháu nghe nói phong cảnh ở đây khá đẹp nên muốn tới để chụp vài bức ảnh… Bác à, bác sống một mình ở đây sao?”
Bà già nghe Viên Mục Dã hỏi như vậy sắc mặt đột nhiên hơi quái lạ, bà ta vừa muốn nói gì đó thì lại bị một giọng nói khàn khàn cắt ngang: “Mau làm cơm đi! Bà nói linh tinh gì với người lạ thế?”
Lời còn chưa nói hết mà đã thấy một ông già có làn da ngăm đen, mặt mũi đầy vết nhăn đi ra từ sau lưng bà lão, ánh mắt ông ta nhìn về phía hai người Viên Mục Dã rất không thân thiện.
Viên Mục Dã lập tức sững sờ, sau đó hơi lúng túng cười: “Chào bác, xin lỗi đã làm phiền, cháu và bạn gái là khách du lịch từ nơi khác đến, nghe nói chỗ này chụp ảnh rất đẹp nên mới đến đây.”
Ông già nghe xong bèn đánh giá hai người Viên Mục Dã từ đầu đến chân vài lần, sau đó lạnh lùng bảo: “Một cái mỏ than rách nát đã đóng cửa thì có gì mà chụp? Các người mau đi xuống đi! Ở đây không cho người lạ tiến vào!”
Viên Mục Dã giả vờ giật mình: “Không phải chứ! Cái ông chú ở chỗ bọn cháu nghỉ lúc trước nói là có thể lên đây chụp ảnh mà!”
“Đó là do bọn họ câu khách nên nói linh tinh đấy! Mấy người mau rời khỏi đây đi!” Ông già có vẻ không kiên nhẫn.
Hai người Viên Mục Dã vất vả lắm mới lên được đến đây, đương nhiên không thể bị đuổi chỉ vì vài ba câu của ông già này, cậu đành cố nhẫn nại rồi nói: “Bác à, bọn cháu không biết tình huống nên mới lên đây, nhưng bác xem trời cũng đã muộn rồi, nếu bọn cháu lái xe xuống thì đi đến nửa đường là trời đã tối, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn. Bác xem có thể cho cháu và bạn gái ở nhờ tại đây một đêm không? Sáng sớm ngày mai bọn cháu sẽ rời đi… Trên xe bọn cháu có đủ đồ dùng, chỉ cần một căn phòng là được! Chúng cháu có thể trả tiền thuê nhà!”
Hình như nghe được mấy chữ “Tiền thuê nhà”, sắc mặt ông già có vẻ dịu đi một chút, ông ta thở dài nói: “Mấy người tuổi trẻ đúng là hay gây chuyện thật, chỗ nào cũng dám đi! Núi Viên Mạo năm đó cũng sắp bị đào rỗng vì khai thác than, mấy năm gần gây lại nhiều lần có lũ ống, phía trên núi có rất nhiều chỗ lún, người mà không biết đi lên đó rất dễ rơi vào trong những chỗ sụt lún!”
“Bác nói đúng quá, may mà bọn cháu gặp được hai vợ chồng bác đấy!” Viên Mục Dã nói với giọng cảm kích.
Sau đó ông già dẫn hai người Viên Mục Dã về phòng: “Hai cô cậu ngồi nghỉ trong phòng một lúc đi, đợi vợ tôi dọn xong một căn phòng trống thì qua đó.”
Ông già nói xong thì quay đầu đi mất, Viên Mục Dã nói với theo một tiếng cám ơn, sau đấy cậu ngồi trên giường sưởi và cẩn thận quan sát tình huống trong phòng… Không hề nói quá, cuộc sống của cặp vợ chồng này dường như vẫn dừng lại ở thế kỷ trước, đồ điện duy nhất trong phòng là chiếc radio không hoàn chỉnh.
Tằng Nam Nam chỉ vào một chiếc đèn dầu và nói: “Ở đây hình như không có điện…”
Viên Mục Dã gật đầu: “Điều kiện ở đây không có điện là bình thường, có điện mới là lạ đó.”