Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 164: Giết người trong đêm

Chương 164: Giết người trong đêm

Trong lúc mơ hồ, Viên Mục Dã còn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười nói trong phòng… Cậu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, cậu đang đọc được từ trường tư duy của người nào đó để lại trong khu mỏ quặng đã bỏ hoang hơn hai mươi năm này.
Nhìn thấy cảnh tượng sôi động của công nhân trong khu sinh hoạt, Viên Mục Dã biết những ký ức này ít nhất cũng phải từ hai mươi mấy năm trước, chỉ không biết nó từng thuộc về ai…
Cánh cửa gian phòng gần Viên Mục Dã nhất bỗng mở ra, một người đàn ông uống say khướt đang lảo đảo đi ra, phía sau anh ta còn có vài công nhân cũng đang say đi theo, chắc là ra để tiễn.
Trong số đó có người nói: “Đội trưởng Nghê, có cần mấy ngươi chúng tôi đưa anh về không!”
Người được gọi là đội trưởng Nghê nghe xong cười khằng khặc, bảo: “ĐM… Tôi uống có tí rượu như vậy đâu cần các cậu đưa về, mau biến về phòng đi! Chỉ có hai bước chân thì đưa cái gì!”
Mấy công nhân phía sau nghe vậy khách sáo nói vài câu, sau đó tất cả đều xoay người đi vào, chỉ còn một mình đội trưởng Nghê lảo đảo đi về phía ký túc xá phía Đông…
Không ngờ đúng lúc này có một bóng đen lặng lẽ bám theo sau, nhưng đội trưởng Nghê lại không hề phát hiện ra, anh ta vẫn hát khe khẽ và ung dung đi về phía trước.
Viên Mục Dã đã đoán ra từ trường tư duy này chắc chắn thuộc về vị đội trưởng Nghê đang uống say ở trước mặt, còn bóng đen sau lưng chắc là hung thủ đã giết anh ta năm đó.
Đúng là như vậy, bóng đen đó chỉ dùng vài ba bước đã vọt đến đây, trong tay kẻ này không biết cầm vật gì mà đập xuống đầu đội trưởng Nghê, chỉ thấy đội trưởng Nghê kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra đất.
Sau khi đội trưởng Nghê bị đánh, bóng đen đó vẫn chưa từ bỏ ý đồ, hắn vung thứ trong tay lên tiếp tục đập, đến tận khi vị đội trưởng Nghê xui xẻo kia hoàn toàn tắt thở mới dừng lại…
Khi từ trường tư duy của đội trưởng Nghê sắp kết thúc, cuối cùng Viên Mục Dã cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người ra tay… Đó là một người đàn ông mặt đen khoảng tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo mặc dù không có gì đặc sắc nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ tàn nhẫn.
Viên Mục Dã thấy người đàn ông mặt đen này nhìn hơi quen, hình như đã gặp qua ở chỗ nào đó rồi. Nhưng đây là ký ức của khoảng hai mươi đến ba mươi năm về trước, cậu đi đâu mà gặp người này được chứ?
Trong lúc Viên Mục Dã liên tục tìm kiếm ký ức liên quan đến người đàn ông mặt đen trong đầu, hoàn cảnh xung quanh lại có sự biến hóa, nó một lần nữa trở về khu ký túc hoang tàn vắng vẻ ở hiện thực.
Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện, vị trí của cậu chắc là ở giữa khu ký túc xá công nhân.
Ở đây cách căn nhà của cặp vợ chồng già kia khoảng bảy tám trăm mét.
Viên Mục Dã không hiểu tại sao người đánh ngất mình lại đưa cậu đến đây? Nếu thật sự là do đôi vợ chồng già kia làm thì nhốt luôn cậu ở trong phòng không phải tốt hơn à? Cần gì phí sức cho chuyện này chứ?
Trừ khi người đó không muốn đôi vợ chồng già kia biết…
Vì lo lắng cho sự an toàn của Tằng Nam Nam, Viên Mục Dã không dừng lại lâu, cậu vội vàng chạy về phía căn phòng lúc trước hai người đã ở, nhưng khi Viên Mục Dã trở lại đó kiểm tra thì không thấy bóng dáng Tằng Nam Nam đâu cả.
Thấy trong phòng không có ai, lòng Viên Mục Dã hơi “đánh thót” một cái, sau đó cậu phát hiện trong phòng hoàn toàn bình thường, không hề có dấu vết đánh nhau. Với thân thủ của Tằng Nam Nam, người bình thường không thể dễ dàng bắt cô ấy đi được… Vì vậy khả năng duy nhất là Tằng Nam Nam đợi lâu quá không thấy Viên Mục Dã quay về nên đã đi tìm.
Sau khi cho ra kết luận này, Viên Mục Dã tìm kiếm trong phòng, đúng là không thấy ba lô và điện thoại vệ tinh của Tằng Nam Nam đâu… Mặc kệ thế nào thì cậu cũng phải nhanh chóng tìm được Tằng Nam Nam, Viên Mục Dã chưa biết rõ thân phận của người tấn công mình, nếu đánh nhau trực diện thì chắc chắn Tằng Nam Nam sẽ không bị thiệt thòi, chỉ sợ đối phương vừa xuất hiện đã giở trò mờ ám.
Lúc này trên người Viên Mục Dã không có điện thoại vệ tinh nên không thể gọi cho nhóm Đoàn Phong, mặc dù cậu biết hai người đó ở gần đây, nhưng nếu cậu cứ chạy đi tìm thì chỉ sợ một mình Tằng Nam Nam ở lại sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ một lúc, Viên Mục Dã vẫn quyết định ở lại tìm người trước, bởi vì nếu Tằng Nam Nam thật sự ra ngoài tìm cậu mà không tìm được… Có thể cô ấy sẽ gọi cho nhóm Đoàn Phong trước để bọn họ đến chi viện.
Khu sinh hoạt này không lớn cũng không hề nhỏ, nếu Viên Mục Dã muốn tìm thật kĩ từ đầu đến cuối một lần chắc cũng phải đến sáng. Cậu bèn đổi cách suy nghĩ một chút, nếu mình là Tằng Nam Nam, sau khi ra ngoài thì trước tiên sẽ đi đâu tìm?
Sở dĩ vừa rồi Viên Mục Dã ra ngoài hoàn toàn là vì tiếng gào thét kia, cho nên nếu Tằng Nam Nam muốn tìm cậu thì chắc việc đầu tiên là sẽ đi tìm nơi phát ra âm thanh đó…
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã vội chạy đến căn phòng lúc trước mình phát hiện ra hai người kỳ quái, nhưng khi cậu đến nơi thì thấy cánh cửa trước đó còn khóa chặt, bây giờ lại mở toang.
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua chiếc khóa cửa, không hề có dấu vết bị phá, hiển nhiên đã có người từ phía ngoài dùng chìa mở ra… Vì để bảo đảm an toàn, Viên Mục Dã cầm một khúc gỗ ở bên cạnh lên rồi mới từ từ đi vào.
Kết quả Viên Mục Dã vừa đi vào, một mùi khai của nước tiểu sộc lên khiến cậu suýt không thở nổi. Chỗ này trước đây là nơi giam giữ hai người kỳ quái kia trong một thời gian dài, bọn họ ăn uống, ngủ nghỉ chắc đều giải quyết ngay trong phòng.
Nhưng vào lúc này trong phòng làm gì còn ai! Cũng không biết họ đã chạy đến chỗ nào rồi. Viên Mục Dã nghĩ đến hai người bị nhốt ở đây mà cảm thấy lòng không yên, cậu không rõ tình huống cụ thể của cái gã liên tục gào thét, nhưng đôi mắt đỏ ngầu kia lại khiến Viên Mục Dã có ấn tượng rất sâu.
Cặp mắt đó, loại thần thái đó, Viên Mục Dã đã từng gặp trên mặt rất nhiều tội phạm giết người, cho nên cậu dám khẳng định chủ nhân của đôi mắt đó nhất định đã từng giết người… Hơn nữa không chỉ giết một người.
Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì hơi mất bình tĩnh, hai kẻ quái lạ cộng thêm một người thần bí, tổ hợp này có vẻ hơi quá nguy hiểm đối với Tằng Nam Nam, thế là cậu không để ý được nhiều nữa mà quay lại đập cửa phòng của hai ông bà già.
“Bác trai! Bác gái ơi! Mở cửa! Bác trai ơi, bác gái ơi!” Viên Mục Dã vừa đập cửa vừa hô to.
Một lát sau chiếc đèn dầu hỏa trong phòng được thắp sáng lên, tiếp đó Viên Mục Dã thấy bà già khoác chiếc áo đi ra và hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Viên Mục Dã lạnh giọng hỏi: “Bác gái ơi, trên ngọn núi này ngoại trừ hai bác ra thì còn người nào khác không? Không thấy bạn gái của cháu đâu nữa ạ!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất