Chương 77: Sát thủ trời sinh
Lúc này, Đoàn Phong nghiêm mặt nhìn Viên Mục Dã: “Không chỉ biết mà cậu còn phải làm được nữa, tuyệt đối không thể vì nhất thời mềm lòng mà không ra tay được. Nếu không, cậu sẽ phải nếm thử mùi vị bị tiêm thẳng vào tim.”
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong nói đúng. Cậu đã được nếm thử sự lợi hại của cô gái trước đó, nếu không phải lúc ấy có người giúp... đúng là Viên Mục Dã không dám cam đoan một mình mình có thể tóm được cô ta.
Về sau mọi người bàn bạc rồi quyết định chia hai người một tổ để lục soát cả thôn hết một lượt. Nếu phát hiện người bị lây nhiễm đã phát bệnh thì giải quyết tại chỗ ngay lập tức. Ban đầu Viên Mục Dã muốn chung tổ với Hoắc Nhiễm. Bởi vì cậu lo thằng nhóc này sẽ giống như trước, nhìn thấy người bị lây nhiễm là sợ choáng váng. Ấy thế nhưng Đoàn Phong lại để Hoắc Nhiễm và Trương Khai một tổ, còn anh ta và Viên Mục Dã một tổ.
Mặc dù Viên Mục Dã không yên tâm lắm với cách chia tổ như vậy, nhưng cậu tin tưởng Đoàn Phong sắp xếp thế là có mục đích của anh ta... Sau đó ba tổ chia thành ba hướng tìm kiếm cẩn thận trong thôn.
Trên đường Đoàn Phong đột nhiên hỏi Viên Mục Dã: “Cậu từng giết người chưa?”
Viên Mục Dã cười nhạt, sau đó “Ừ” khẽ xem như trả lời.
Đoàn Phong thấy vậy thì gật đầu nói: “Có thể kể cho tôi nghe cậu có cảm giác gì sau khi giết người không?”
Thật ra Viên Mục Dã đi làm mấy năm nay cũng chỉ nổ súng bắn chết một tên bắt cóc. Đó còn là chuyện từ khi cậu vừa mới đi làm không lâu, cậu nhận được nhiệm vụ xuất cảnh chạy tới hiện trường và thấy, hóa ra là một bệnh nhân tâm thần cầm dao bắt cóc một học sinh tiểu học làm con tin.
Tình huống lúc ấy vô cùng nguy cấp. Cổ của đứa trẻ kia đã bị dao trong tay kẻ bắt cóc cứa vào, máu chảy ướt vạt áo trước, nếu không nhanh chóng có hành động, chỉ sợ cậu bé sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù trình tự bình thường là phải đàm phán với kẻ bắt cóc trước, khuyên hắn thả con tin, nhưng nhìn là biết tên kia đang hoảng hốt tinh thần, vốn không thể trao đổi được, khả năng dựa vào việc đàm phán để giải cứu con tin gần như bằng không. Cuối cùng Viên Mục Dã được cấp trên chỉ thị, quyết đoán nổ súng bắn chết kẻ bắt cóc, giải cứu con tin thành công.
Nhưng cũng vì thế cậu phải đi tư vấn tâm lý một tháng…
Bởi vì giết người không phải trò chơi, mặc dù lúc ấy cậu đang thi hành nhiệm vụ, trên mặt đạo nghĩa cũng là đang làm một chuyện đúng đắn. Nhưng chỉ có bản thân Viên Mục Dã biết rõ, khoảnh khắc khi cậu bóp cò súng, tim cậu đập nhanh hơn, đầu óc trống rỗng. Mấy ngày sau cậu càng mất hồn mất vía, cả đêm ngủ không yên.
Không phải mỗi người đều có gen thích giết chóc trong xương cốt. Có người trời sinh đã kính sợ sinh mạng. Viên Mục Dã chính là người như thế, từ sau khi em trai cậu chết sớm, cậu đã biết sinh mạng đáng quý, một khi mất đi rồi… thật sự sẽ chẳng còn gì cả.
Đoàn Phong thấy rất lâu mà Viên Mục Dã không trả lời câu hỏi của mình nên nghiêm mặt nói với cậu: “Cậu nhớ kĩ, đôi khi giết người cũng là đang cứu người…”
Viên Mục Dã gật đầu đáp: “Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào.”
Hai người đi được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi xổm trong bụi cỏ phía trước, Đoàn Phong lập tức ra hiệu cho Viên Mục Dã im lặng, sau đó hai người nhẹ tay nhẹ chân đi lại gần.
Người nọ mặc bộ đồ đột kích màu cam, hình như đang cắm cúi ăn gì đó. Đoàn Phong nắm chặt con dao Bath Machete trong tay, đi đến sau lưng người nọ rồi nghiêng đầu nhìn, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Cùng lúc đó, dường như người nọ cũng nghe thấy tiếng động sau lưng. Gã đột ngột quay đầu! Lúc này Viên Mục Dã mới thấy rõ thứ người nọ ăn trong miệng là nửa con thỏ máu me be bét.
Trông thấy thế, Viên Mục Dã thầm ớn lạnh. Xem ra những kẻ bị lây nhiễm cắn người không chỉ để tấn công bọn họ mà còn vì khát vọng với đồ ăn nhiều hơn. Có lẽ trong mắt những kẻ bị lây nhiễm, bọn họ cùng lắm là có địa vị giống như con thỏ chết kia mà thôi.
Vì đột nhiên bị cắt ngang khi đang dùng bữa, tên kia trở nên rất phẫn nộ. Gã thẳng tay ném nửa con thỏ đã chết về phía Đoàn Phong, kết quả lại thấy Đoàn Phong giơ tay chém xuống, con dao quân dụng chém đứt đầu người nọ.
Lúc ấy Viên Mục Dã sợ đến ngây người, cậu không ngờ Đoàn Phong lại ra tay nhanh như vậy, thậm chí còn không suy nghĩ tới việc có cần bắt bọn họ lại trước rồi hẵng tính hay không. Đồng thời cậu càng kinh ngạc với sức bật trong nháy mắt của Đoàn Phong, tuy con dao Bath Machete trong tay anh ta đích thực quá đỗi ghê gớm, nhưng lực để một dao đã chặt đứt xương cổ cũng không thể khinh thường, dù sao Viên Mục Dã chắc chắn không làm được.
Lúc này Đoàn Phong khom lưng kéo đại một nhánh cỏ dưới đất rồi chùi máu đen trên dao: “Thấy rõ chưa? Ra tay phải nhanh, chém phải ổn. Mặc dù dao quân dụng trên tay cậu không có độ cứng bằng con Bath Machete này, nhưng chỉ cần cậu có thể một dao chém gãy xương cổ của đối phương, cho dù đầu không rơi xuống thì cũng có thể làm kẻ lây nhiễm lập tức mất đi sức tấn công.”
Nhìn cách Đoàn Phong giết người, Viên Mục Dã cũng phải âm thầm giật mình. Không phải trên đời này không có ai sau khi giết người mà ánh mắt vẫn chẳng hề gợn sóng, nhưng số đó rất ít và những người đấy chắc chắn là sát thủ trời sinh. Thật không biết cả đời Đoàn Phong rốt cuộc đã giết bao nhiêu người mới có thể luyện thành con người như anh ta hiện giờ…
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã sững sờ nhìn mình chằm chằm bèn cười đi qua và hỏi: “Sao? Sợ quá choáng rồi hả? Không phải cậu nói trước kia mình từng giết người rồi sao?”
Hầu kết của Viên Mục Dã giần giật, cậu nói: “Tôi lấy súng bắn kẻ bắt cóc, cảm giác không giống cầm dao chém người.”
Đúng thế… Dù sao bắn chết người cũng là có khoảng cách nhất định, không giống dùng dao, người cầm dao có thể cảm nhận được rõ ràng lực cản con dao gặp phải khi cắt vào da thịt. Mặc dù hai bên đều là giết người, nhưng lại là hai loại cảm giác hoàn toàn khác.
Hồi Viên Mục Dã vào đại học đã từng nghiên cứu một vài vụ án ở nước ngoài, rất nhiều tên cuồng sát khát máu đều thích dùng dao chứ không phải dùng súng khi giết chết nạn nhân, bởi vì bọn chúng thích hưởng thụ quá trình giết người bằng dao hơn.
Nghe vậy, Đoàn Phong cười nói: “Bây giờ cậu đã không còn là cảnh sát nữa, cũng đừng nghĩ mãi đến việc dùng súng, cái thứ trong tay này vẫn là dễ dùng nhất và cũng thực tế nhất.”
Viên Mục Dã liếc nhìn con dao quân dụng trong tay mình, đúng là giống như lời Đoàn Phong, nó không lợi hại bằng con Bath Machete của anh ta, nhưng đã là loại dao quân dụng có độ cứng tốt nhất có thể tìm được trong nước rồi.
Chẳng qua điều làm Viên Mục Dã không ngờ tới là, sau khi mình vào số 54, “đề tài” nghiên cứu đầu tiên lại nguy hiểm như thế. Xem ra lần này trở về đúng là mình phải học tập cách dùng dao đàng hoàng mới được…
Sau đó Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong: “Cái xác này nên xử lý như thế nào?”
Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói: “Trước hết cứ để đó đi, chờ đến sau cùng sẽ có người tới mang đi xử lý an toàn.”
Viên Mục Dã nhìn xuống cái xác dưới đất, người này trông cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, đang ở đúng độ tuổi tươi đẹp nhất. Con người mãi mãi không thể biết được, ngày mai và việc ngoài ý muốn, cái nào sẽ tới trước… Nếu không phải người này trời sinh thích mạo hiểm, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.