Chương 78: Bộ xương
Hai người tiếp tục đi lên phía trước, nhưng đến khi đi đến cuối thôn, nhìn thấy lưới sắt chắn ở trước mắt, bọn họ cũng không gặp thêm một kẻ bị lây nhiễm nào nữa. Lúc này Viên Mục Dã cảm thấy hơi lo lắng cho đám Hoắc Nhiễm, nếu cậu ta và Trương Khai cùng lúc gặp vài người bị lây nhiễm… sợ là sẽ không đối phó nổi.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã liên tục nhìn về hướng Trương Khai và Hoắc Nhiễm đã đi thì hỏi: “Làm sao vậy? Cậu lo lắng cho hai người Hoắc Nhiễm à?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Ừ, thằng nhóc Hoắc Nhiễm kia quá trẻ, gặp phải tình huống đột ngột dễ bị ngẩn người lắm.”
Đoàn Phong nghe xong thì nói với vẻ mặt buồn cười: “Tôi rất tò mò, tại sao cậu không lo lắng cho tổ của Đại Quân và Nam Nam chứ? Dẫu sao Nam Nam cũng là con gái mà.”
Ai ngờ Viên Mục Dã lại nghiêm mặt nói: “Đến tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tằng Nam Nam, sao lại không biết xấu hổ mà lo lắng cho cô ấy?”
Đoàn Phong hơi sửng sốt, sau đó cười lắc đầu: “Quả nhiên xuất thân từ cảnh sát hình sự, tinh mắt thật.”
Viên Mục Dã nhún vai nói: “Tôi coi như là anh đang khen tôi đấy nhé!”
Lúc này Đoàn Phong cũng liếc về hướng của Hoắc Nhiễm và Trương Khai: “Khỏi phải nói, tôi cũng hơi lo cho hai thằng nhóc này! Nhưng bây giờ tốt hơn hết đừng nên liên hệ với bọn họ bằng bộ đàm, lỡ đâu bên cạnh bọn họ thực sự có kẻ nào bị lây nhiễm… vậy có khả năng họ sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào. Đi thôi, chúng ta đi sang xem thử tình hình rồi nói.”
Sau đó Viên Mục Dã và Đoàn Phong chạy một mạch về phía tổ hai người Hoắc Nhiễm đi. Tất nhiên bọn họ không cần lo về bản lĩnh của Trương Khai, nhưng Hoắc Nhiễm lại hơi kém. Chủ yếu là bởi vì khả năng ứng biến của thằng nhóc này chưa đủ, rất có thể sẽ rối lên vào lúc mấu chốt.
Ai ngờ hai người tìm suốt đường đi cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người họ đâu! Mãi đến khi nhìn thấy lưới sắt lần nữa, Đoàn Phong mới dừng chân lại: “Chắc là hai đứa nó đã vào một căn nhà nào đấy, chúng ta vào từng nhà xem thử…”
Bởi vì không thể gọi to, cho nên Đoàn Phong và Viên Mục Dã chỉ có thể tìm từng căn nhà một, mà trong ngoài những ngôi nhà đó đều mọc cỏ dại cao bằng người, không đi vào tìm cẩn thận thì rất có thể sẽ bỏ sót cái gì đó.
Mỗi khi hai người vào một ngôi nhà, đầu tiên là phải xác nhận bên trong có đột ngột nhảy ra một kẻ bị lây nhiễm hay không, sau đó mới tìm kiếm xem có dấu vết những người khác đi vào không... Bởi vậy, một khi họ xác định căn nhà này không có người lây nhiễm thì sẽ tách ra tìm kiếm mọi nơi.
Ai ngờ khi hai người tìm đến một ngôi nhà khá lớn, Viên Mục Dã chợt nghe thấy hình như có vài âm thanh kỳ lạ trong một căn phòng trong nhà, vì thế cậu bèn đi vào theo hướng âm thanh… Thật ra đây là một căn nhà đã sụp mất một nửa, có ánh mặt trời rọi vào, cỏ dại trong nhà mọc cực kỳ tươi tốt.
Viên Mục Dã nghe âm thanh kia hình như vọng lại từ trong lùm cỏ dại, cảm giác nghe cực kỳ giống người trùm trong chăn nói chuyện, nhưng cẩn thận nghe lại chẳng nghe rõ được gì, vì vậy cậu bèn thật cẩn thận bước qua xem xét.
Cậu chỉ lo đề phòng có kẻ bị lây nhiễm đột ngột xông ra mà chưa từng chú ý dưới chân… Chờ cậu phát hiện hình như dưới chân hơi là lạ chỗ nào thì chân đã bị hẫng và rơi xuống.
Viên Mục Dã chẳng thể nào ngờ lại bị hụt chân. Cậu gần như bị ngã cú thê thảm nhất đời này, còn may bản lĩnh của cậu cũng không kém, lúc này mới suýt soát không tiếp đất bằng mặt.
Dù vậy Viên Mục Dã vẫn ngã lăn bảy tám vòng… Trong mơ hồ, cậu nghe thấy có người kêu lên: “Viên? Sao anh cũng rơi xuống?!”
Tiếp theo, có người bước tới giơ tay đỡ cậu dậy, Viên Mục Dã vừa xoa cái eo già của mình vừa nhìn về phía người tới, nhận ra là Trương Khai và Hoắc Nhiễm mà họ vẫn đang tìm…
Viên Mục Dã lập tức thầm cười khổ trong bụng, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là hai thằng nhóc ngốc nghếch này cũng giẫm hụt rồi rơi xuống đây rồi.
Lúc này Hoắc Nhiễm giơ đèn pin đi tới: “Anh Viên, anh không sao chứ?”
Viên Mục Dã cười thảm: “Vẫn ổn… Tôi bảo này, sao hai cậu lại cùng nhau rơi xuống thế?”
Hoắc Nhiễm vừa nghe cậu hỏi thì hừ khẽ: “Là tại anh ta ngã xuống trước, tôi thấy vậy nên muốn giữ chặt anh ta, kết quả…”
Kết quả dĩ nhiên không cần nói cũng biết, với vóc dáng của Trương Khai, Viên Mục Dã muốn kéo cậu ta cũng tốn sức, càng khỏi phải nói đến cái cơ thể nhỏ bé của Hoắc Nhiễm.
Viên Mục Dã khẽ than thở, sau đó lấy đèn pin ra soi lên đỉnh đầu, trong lòng lập tức lạnh đi. Cậu không ngờ mình lại rơi xuống từ chỗ cao như vậy, nhìn lên khoảng cách đến lối ra trên đỉnh đầu, ít nhất cũng đến ba, bốn mét.
Phía trước nghe Ngũ Chí Hồng nói trong thôn Tiến Lên có một cái hầm ngầm, năm đó những người dân già yếu bệnh tật của thôn trốn trong đó để tị nạn, xem ra chính là nơi này đây.
Đang nghĩ ngợi, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng vang, phản ứng đầu tiên của ba người là vội vàng né tránh, để tránh bị Đoàn Phong sắp rơi xuống va phải… Nào ngờ đội trưởng Đoàn của họ lại tự mình nhảy từ trên xuống.
Sau khi hai chân Đoàn Phong chạm đất, anh ta giơ đèn pin soi về hướng ba người bọn họ và hỏi: “Các cậu trốn ở đây mở tiệc trà hả? Sao không dùng bộ đàm?”
Trương Khai mở bộ đàm ra, giải thích: “Bọn em dùng rồi, nhưng vừa mở ra là toàn tạp âm rất chói tai. Bọn em sợ còn chưa gọi được các anh tới thì đã dẫn dụ những xác sống kia đến trước rồi.”
Đoàn Phong lườm bọn họ: “Hai cậu phán như đúng rồi ấy nhỉ. Sau khi về mỗi người mua một tờ vé số, trúng thưởng thì mọi người chia đều!”
Hai người bị Đoàn Phong dạy bảo ỉu xìu hết, tất cả đều gục đầu xuống không lên tiếng. Viên Mục Dã thấy vậy cũng chỉ cười bất đắc dĩ mà không nói chuyện, sau đó cậu rọi đèn pin khắp nơi, muốn xem thử cái hầm này còn có lối ra nào khác hay không.
“Anh Viên, đừng tìm nữa. Vừa rồi bọn tôi đã tìm khắp dưới này rồi, trừ một bộ xương người chết ra thì chẳng còn gì nữa.” Hoắc Nhiễm nói.
“Bộ xương người chết ư?! Ở đâu thế?” Viên Mục Dã hơi kinh ngạc.
Trương Khai bèn rọi đèn pin vào một góc: “Nằm ở bên kia kìa, chắc là đã chết rất lâu rồi...”
Viên Mục Dã nhìn theo hướng ánh sáng đèn pin, quả nhiên nhìn thấy một bộ xương người nằm lệch ở chỗ góc tường, cậu lập tức bước đến xem xét tình trạng. Trông cách ăn mặc của người chết chắc đã nhiều năm rồi, có lẽ là xác thôn dân chết ở đây năm xưa.
Nhưng tại sao người này lại chết ở đây chứ? Theo lời Ngũ Chí Hồng nói, tất cả những người dân trong thôn ở dưới hầm đều được cứu ra ngoài mà? Chẳng lẽ trong lúc hoảng loạn đã quên mất ai à?
Nếu người này thật sự bị bỏ quên ở đây, chứng tỏ tình trạng ngay lúc đó của anh ta chắc không được tốt cho lắm, ví dụ như đã chìm vào hôn mê... cho nên khi những người khác chuẩn bị đi, anh ta mới không thể nào lên tiếng nhắc mọi người cũng đưa mình đi theo.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã đột nhiên lẩm bẩm: “Hay người này là một kẻ bị lây nhiễm...?”
Cậu vừa nói ra lời này, sắc mặt của ba người đằng sau đều thay đổi. Trương Khai còn nhanh chóng bước đến kéo Viên Mục Dã ra, sợ cậu bị bộ xương này lây nhiễm loại virus không biết tên kia.
Nhưng Viên Mục Dã lại nhẹ nhàng tránh cậu ta và nói: “Không việc gì đâu, tôi không chạm vào anh ta…” Sau khi nói xong cậu lại đi đến gần, cẩn thận quan sát bộ xương này.