Chương 79: Lựa chọn tốt nhất
Đột nhiên, vết đỏ sậm trên quần áo người chết khiến cho Viên Mục Dã chú ý. Cậu tiến sát vào nhìn kĩ, phát hiện đó vết máu li ti! Ngay sau đó Viên Mục Dã quay đầu lại nói với Hoắc Nhiễm và Trương Khai: “Ai trong hai cậu bị thương thế?”
Hai người đều lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt: “Không có!”
Lúc này Đoàn Phong bước đến cạnh Viên Mục Dã rồi ngồi xổm xuống, anh ta cũng nhìn kĩ vết máu đỏ sậm xuất hiện trên người xác chết: “Chỗ xương sườn này hình như bị gãy mấy khúc, như thể bị ai đó giẫm chân lên…”
Nghe Đoàn Phong nói như vậy, Viên Mục Dã cũng phát hiện đúng thật là rất giống bị người giẫm gãy… Cậu hơi suy tư một lát, đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ: “Tôi biết ban đầu tại sao nhóm người Lam Du Hiên và Lý Thành Khải kia bị nhiễm virus rồi!”
Đoàn Phong cau mày lại nói: “Ý cậu là máu trên người xác chết này là của một người trong số bọn họ?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Lúc ấy chắc hẳn là cũng có người bị rơi xuống hầm giống chúng ta, hơn nữa trong lúc vô tình đã giẫm lên bộ xương nên bị thương.”
Hoắc Nhiễm nghe xong bèn nhìn về phía bộ xương dưới đất: “Nói cách khác, cuối cùng những cái xác sống đó cũng sẽ chết ư?!”
Viên Mục Dã bị câu nói của Hoắc Nhiễm chọc cười: “Đương nhiên sẽ chết, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng bọn họ là xác sống? Là zombie ư?!”
Hoắc Nhiễm bị nói trúng ý nghĩ trong lòng nên đỏ mặt: “Thế… thế anh ta chết đói hay là chết bệnh?”
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Điều này khó nói lắm, nhưng tôi cảm thấy khả năng chết đói khá lớn, bởi vì virus xâm hại cơ thể con người chắc chắn cần quá trình nhất định. Trong quá trình đó, người bị lây nhiễm chắc chắn vẫn cần bổ sung năng lượng để duy trì các chức năng bình thường của cơ thể hoạt động. Có điều kết quả cuối cùng của bất cứ một loại virus xâm hại cơ thể người nào cũng là làm cho cơ thể chết đi. Cho nên dù những người bị lây nhiễm không chết đói, cuối cùng cũng sẽ bị loại virus không biết tên này hại chết.”
Mắt Hoắc Nhiễm sáng ngời: “Nói cách khác, kể cả chúng ta không chém đứt đầu bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng sẽ tự chết đi?”
Lúc này Đoàn Phong lại lắc đầu: “Tuy rằng trên lý luận là như thế thật, nhưng như vậy sẽ kéo dài chu kỳ sống của người bị lây nhiễm, do đó tăng cao xác suất bị lây nhiễm của những người khác. Nếu bây giờ những người này giống như hai tên ở dưới chân núi kia, bị nhốt ở trong một phạm vi kiểm soát được, trong tình huống không còn cách làm nào khác, chúng ta cũng chỉ có thể mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt. Nhưng những người trên núi này thì khác. Bọn họ hoàn toàn không thể kiểm soát, nếu để mặc kệ, điều chúng ta phải đối mặt có thể không chỉ đơn giản là hơn mười, hai mươi người bị lây nhiễm thế này đâu.”
Sau khi nói xong, Đoàn Phong vỗ vai Viên Mục Dã: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói. Đến lúc tập trung xử lý xác chết lại quay về đưa anh chàng này lên theo.”
Ba người Viên Mục Dã đều không hẹn mà cùng nhìn về phía lối ra cao vút không với tới trên đỉnh đầu, có lẽ họ đều thầm nghĩ ở trong lòng: Mẹ nó, nếu có thể ra thì không phải chúng tôi đã đi ra ngoài từ lâu rồi hay sao?
Đoàn Phong lấy bộ đàm ra thử, đúng như Trương Khai nói, tạp âm rất to, vốn không thể nào liên hệ tổ của Trương Đại Quân ở bên trên. Vì thế Đoàn Phong bèn đi đến chỗ lối ra, chỉ vào một nhành cỏ hoang rũ từ trên xuống: “Vừa rồi tôi túm nhành cỏ này nhảy thẳng xuống. Hoắc Nhiễm nhẹ cân, độ dai của nhành cỏ này chắc là có thể níu được cậu ấy! Chúng ta đỡ cậu ấy đi lên trước…”
Hoắc Nhiễm thay đổi sắc mặt: “Đội trưởng Đoàn, lỡ đâu nhành cỏ kia không chịu đựng được sức nặng của em thì làm sao đây?”
Đoàn Phong vừa nói vừa ra tay: “Không sao, bọn anh đều ở dưới đỡ mà, bảo đảm cậu không bị ngã thê thảm như lần trước…”
Hoắc Nhiễm lập tức hết chỗ nói.
Mà thật sự là Đoàn Phong đoán đúng, thằng nhóc Hoắc Nhiễm này nhẹ cân. Cậu ta vẫn tóm lấy nhành cỏ kia trèo lên trên, nhưng thằng nhóc này tìm trái tìm phải ở trong nhà vẫn không tìm thấy chỗ nào có thể buộc được dây thừng. Vì thế cậu ta bèn thử bộ đàm và thấy có thể sử dụng. Tiếp theo cậu ta lập tức lấy bộ đàm gọi cho hai người Trương Đại Quân lại đây giúp.
Đối phương nhanh chóng trả lời, nói là năm phút nữa sẽ tới. Vì vậy mấy người họ, một người trên mặt đất, ba người dưới hầm chờ. Ai ngờ đúng lúc này lại xảy ra biến cố...
Khi ấy ba người Đoàn Phong và Viên Mục Dã đều đang chờ dưới hầm thì bỗng nghe thấy Hoắc Nhiễm trên mặt đất kêu “A” rồi im phắc. Trương Khai vừa định hỏi to xem bên trên đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lại bị Đoàn Phong bịt miệng, ra hiệu cậu ta đừng lên tiếng.
Viên Mục Dã cũng ý thức được có thể là Hoắc Nhiễm gặp phải người bị lây nhiễm, cho nên mới “A” lên một tiếng rồi im bặt. Trong lòng cậu hoảng hốt, vội quay đầu nhìn về phía Đoàn Phong, sau đó chỉ vào nhành cỏ dại kia.
Đoàn Phong cũng không do dự, anh ta lập tức buông Trương Khai ra rồi tới đỡ Viên Mục Dã lên, bởi vì hiện giờ trong ba người cũng chỉ có cậu nhẹ nhất, tất nhiên là người có khả năng trèo lên trên nhất.
Trong chớp mắt, Trương Khai cũng hiểu hai người bọn họ muốn làm gì nên lập tức lại hỗ trợ, Viên Mục Dã túm nhành cỏ dại sắp không chống đỡ nổi kia để trèo lên…
Vì không biết tình hình cụ thể ở bên trên, nên sau khi trèo lên, Viên Mục Dã cũng không đứng lên ngay mà nằm trong lùm cỏ dại cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên cậu nghe thấy có thứ gì đó đi lại ở trong đám cỏ.
Lúc này Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Nhiễm đang dán sát mặt lên cạnh một bờ tường đất đã sụp một nửa, mà cách cậu ta không xa đang có hai kẻ bị lây nhiễm đi qua đi lại… Viên Mục Dã thấy thế lập tức sờ gậy kích điện bên hông, nhưng rất nhanh cậu lại chuyển hướng về phía con dao quân dụng dưới ống quần.
Không gian trong nhà hơi hẹp, nếu Viên Mục Dã tấn công riêng một kẻ bị lây nhiễm bằng gậy kích điện, vậy thì chắc chắn một tên khác cũng sẽ xông đến đây. Cậu không phải Đoàn Phong, không chắc ăn có thể giết đối phương bằng một đòn đầu tiên.
Cho nên Viên Mục Dã cần phải suy nghĩ nhanh chóng ở trong đầu xem làm như thế nào mới có thể hạ mức tổn thất xuống thấp nhất… Rõ ràng cậu và Hoắc Nhiễm đều không phải hai người có sức chiến đấu tốt nhất, mà là hai người bên dưới hầm, nhưng hiện giờ họ đều đang ở phía dưới.
Nếu bây giờ chỉ có mình Viên Mục Dã còn đỡ. Mặc dù cậu chưa chắc có thể giải quyết hai kẻ bị lây nhiễm trong một lần, nhưng nghĩ cách thoát khỏi bọn chúng ắt hẳn không phải là vấn đề gì. Tuy nhiên vấn đề là Hoắc Nhiễm còn đứng ở ven tường kìa. Viên Mục Dã biết chỉ cần phía mình vừa ra tay, mặc cho thằng nhóc ngốc nghếch kia sợ hãi đến mức nào cũng sẽ lại đây giúp, đến lúc đó Viên Mục Dã thật sự không thể lo hết được.
May thay, ưu điểm lớn nhất của Viên Mục Dã chính là gặp chuyện sẽ bình tĩnh, mặc kệ tình huống căng thẳng cỡ nào, cậu cũng có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn… Nếu bây giờ tất cả cao thủ đều ở dưới, vậy chi bằng đưa một tên xuống cho bọn họ là được. Viên Mục Dã tin tưởng với bản lĩnh của hai người kia, chắc là đối phó với một kẻ bị lây nhiễm từ trên trời giáng xuống chẳng khó khăn gì.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn nằm ở trên mặt đất chờ đợi cơ hội, mãi đến khi một kẻ bị lây nhiễm lảo đảo lắc lư đi đến cửa hầm, cậu mới đột ngột túm chặt mắt cá chân tên nọ và kéo về phía sau. Tên kia chưa kịp ư hử tiếng nào đã ngã thẳng xuống.