Chương 98: Ác ma đồng lõa
Nhưng vì người trong cuộc đều đã chết, cho nên không thể nào kiểm chứng năm đó cô bé kia tự mình nhảy xuống... hay là bị Mã Bách Xuyên ném xuống.
Mà Lâm Bảo Cương năm đó không những cho Mã Bách Xuyên mượn nhà, thậm chí còn ra mặt thay anh ta giải quyết người nhà của cô bé kia, cho nên trong mắt Sứ giả nhà trời, Lâm Bảo Cương chính là ác ma đồng lõa.
Sau khi Viên Mục Dã nghe Từ Lệ nói xong, nặng nề nói: “Anh Từ, anh đừng quên câu nói mà Sứ giả nhà trời để lại hiện trường...”
“Ý cậu là hắn còn có mục tiêu tiếp theo?” Từ Lệ hỏi.
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi đưa ra suy đoán của mình: “Năm đó không ai biết rõ Mã Bách Xuyên đã làm hại bao nhiêu cô bé, loại chuyện thế này người bị hại phần lớn không tự nguyện báo án, nhưng anh có từng nghĩ, với thân phận của Mã Bách Xuyên, hắn sẽ không tùy tiện lừa cô bé nào đó trên đường về nhà, cô bé ở tòa 15 này nhất định chỉ là hắn hứng chí nhất thời, cho nên phải có người giúp hắn dọn dẹp tàn cuộc.”
Từ Lệ im lặng một lúc mới nói: “Được, tôi biết nên điều tra thế nào rồi.”
Sau khi Từ Lệ dập máy, Trương Khai ngồi bên cạnh mới tò mò nói: “Đồng nghiệp cũ của anh lại đến tìm anh nhờ giúp đỡ à?”
Viên Mục Dã không nói chuyện, chỉ nhìn hồ sơ trong tay “ừ” một tiếng.
Không ngờ Trương Khai lại tức giận: “Đã không thể không có anh thì vì sao trước đó lại để anh đi chứ?”
Viên Mục Dã nghiêng đầu nhìn Trương Khai, cậu nói: “Đâu còn cách nào khác, sai lầm đó phải có người gánh chịu, chuyện tôi làm được cũng chỉ để không thẹn với lòng mình.” Sau khi nói xong Viên Mục Dã đóng hồ sơ trong tay lại, sau đó nghiêm túc nói với Trương Khai: “Cậu đến số 54 cũng được một thời gian rồi, đã bao giờ gặp người nào có thể thông qua suy nghĩ để điều khiển người khác chưa?”
Trương Khai nghe xong vò đầu suy nghĩ mãi mới nói: “Thế nào thì được tính là dùng suy nghĩ điều khiển người khác?”
“Ví dụ như cậu không muốn đi uống nước, nhưng tôi nghĩ để cậu đi uống nước, cuối cùng cậu đi uống nước thật.” Viên Mục Dã nói.
Có vẻ như Trương Khai bị Viên Mục Dã làm cho rối tinh rối mù, cậu ta không hiểu: “Tôi không muốn làm một chuyện gì đó, nhưng anh muốn tôi đi làm, sau đó tôi liền đi làm... Đây là dùng suy nghĩ để điều khiển sao? Cái này không phải là cuối cùng do tôi thỏa hiệp à?”
Viên Mục Dã thấy Trương Khai không hiểu ý mình, bèn lấy một ví dụ khác: “Ví dụ như, Hoắc Nhiễm rất sợ côn trùng, đánh chết cậu ta cũng không dám dùng tay bắt chúng, nhưng cậu muốn cậu ta bắt bằng tay, cuối cùng Hoắc Nhiễm không chịu khống chế của não bộ, không tự chủ đi bắt côn trùng.”
Trương Khai nghe xong vỗ vào gáy: “À, tôi hiểu rồi, ý là dùng suy nghĩ của mình ép người khác làm chuyện mà anh ta không muốn?”
Viên Mục Dã thấy cuối cùng Trương Khai cũng hiểu ý mình thì thở phào một hơi, tiếp tục hỏi: “Đúng, là thế đó, cậu đã từng gặp người nào như thế chưa?”
Không ngờ Trương Khai lại lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có, trên đời này có người như thế sao? Không đúng, đây đâu còn là người? Có năng lực như vậy thì phải là thần rồi! Nếu có năng lực như thế đúng là quá tuyệt... Có thể tùy ý điền khiển suy nghĩ của người khác, nếu như tôi có năng lực này, Hoắc Nhiễm coi như thảm rồi, ha ha!”
Viên Mục Dã lập tức im lặng, xem ra suy nghĩ của Trương Khai đúng là không tầm thường... có điều cậu ta nói chưa từng gặp, mà cậu ta còn đến số 54 sớm hơn những người khác, xem ra mình không cần phải hỏi những người khác nữa.
Đúng lúc này Hoắc Nhiễm đi đến, vừa khéo nghe được câu Trương Khai nói đến mình “coi như thảm”, cậu ta lườm: “Thế nào là tôi thảm rồi? Anh lại đang nói xấu gì tôi thế?”
Trương Khai cười xấu xa: “Cậu nói xem nếu như tôi muốn cậu làm gì cậu lập tức làm việc đó thì tốt biết bao!”
Hoắc Nhiễm bị Trương Khai làm cho tức cười: “Nghĩ hay vậy? Loại chuyện đó vĩnh viễn không bao giờ xảy ra giữa tôi với anh!”
Viên Mục Dã không có tâm trạng nghe anh em nhà này cãi nhau, tiếp tục cúi đầu xem hồ sơ trong tay...
Ban đêm khi về nhà, Viên Mục Dã không thấy Kim Bảo trong sân, khóa bên ngoài cửa vẫn khóa, cậu đoán là pháp y Diệp đã đến đưa con chó đi dạo rồi. Quả nhiên, một lát sau thấy Diệp Dĩ Nguy một tay dắt chó một tay cầm theo một hộp cứu thương nhỏ đi đến.
“Ồ, về rồi, hôm nay tôi tan làm sớm, định đến cắt chỉ trên tay cậu, nhưng chưa thấy cậu về nên đưa Kim Bảo đi dạo một vòng.” Diệp Dĩ Nguy cười nói.
Viên Mục Dã nhìn cái hộp nhỏ trên tay anh ta: “Định dắt chó đi dạo, sao không để hộp cấp cứu trong nhà trước, cứ thế cầm theo chắc bất tiện lắm?”
Diệp Dĩ Nguy cười, đi thẳng đến trước mặt Viên Mục Dã: “Đi thôi, tôi cắt chỉ cho cậu trước.”
Thật ra Viên Mục Dã biết vì sao Diệp Dĩ Nguy không để cái hộp đó trong nhà, dù sao quan hệ của hai người chưa quen thân đến mức độ đó, trước kia là Viên Mục Dã nhờ anh ta chăm sóc Kim Bảo, hiện giờ mình đã về, Diệp Dĩ Nguy đương nhiên không thể tùy tiện ra vào nhà cậu nữa.
Sau khi vào trong phòng, Diệp Dĩ Nguy chuẩn cắt chỉ ở cổ tay cho Viên Mục Dã, không ngờ sau khi mở lớp vải băng bó vết thương ra, anh ta lại nhướng mày, nói: “Mấy ngày nay cậu có cảm thấy ngứa ngứa ở chỗ vết thương không?”
Nghe Diệp Dĩ Nguy hỏi, Viên Mục Dã mới nhớ ra hai ngày nay dường như thỉnh thoảng cảm thấy cổ tay hơi ngứa ngứa... Nhưng lúc đó cậu cũng không chú ý lắm, cứ thế bỏ qua.
Sau khi khử trùng cổ tay cho Viên Mục Dã, Diệp Dĩ Nguy nói với vẻ không vui: “Nhất định là cậu không cẩn thận để chạm vào nước, vết thương có dấu hiệu bị nhiễm trùng nhẹ.”
Viên Mục Dã cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy nó hơi đỏ lên.
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã không nói gì thì nhẹ nhàng nói: “May mà chỉ đỏ lên chút thôi, miệng vết thương cũng khép lại tương đối rồi, vài ngày sau khi cắt chỉ phải cẩn thận một chút, đừng để chạm vào nước.”
Thật ra nếu Diệp Dĩ Nguy không xuất hiện, Viên Mục Dã đã quên mất là tay mình bị thương, mấy này nay tắm rửa đều không chú ý gì, chỉ thay băng bông bị ướt đi thôi.
Viên Mục Dã nhìn Diệp Dĩ Nguy cắt chỉ thành thạo thì hỏi đùa: “Cắt chỉ cho người sống và khâu xác người chết có gì khác không?”
Diệp Dĩ Nguy hơi dừng tay, cười nói: “Nhắc đến tôi mới nhớ, tôi đã nhiều năm rồi không cắt chỉ cho người sống, cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Tôi rất tò mò, với trình độ chuyên nghiệp như anh, vì sao không chọn làm bác sĩ cứu sống người khác, mà lại chọn ngành pháp y giải phẫu thi thể?” Viên Mục Dã thành thật hỏi.