Chương 232: Xông ra khu rừng
Trong rừng Thái Cổ, mùi máu tanh nồng đậm gay mũi, sương máu lượn lờ giăng mắc trên cành lá ngọn cây, sau đó ngưng kết thành giọt máu, lặng yên vô tức rơi xuống.
Bên trong bụi gai, trên từng tảng đá, ở giữa chạc cây có vô số thi thể nát bét đang nằm, tử trạng vô cùng thê thảm, hoặc là bị xé thành hai nửa, hoặc bị nghiền thành thịt nát, hoàn toàn thay đổi.
Trong khu rừng này, nghiễm nhiên đã trở thành một chốn Tu La Luyện Ngục!
Tràn ngập máu tanh và bạo ngược, tiếng hung thú liên tiếp gầm gừ, cổ thụ lay động, đất rung núi chuyển!
Tô Tử Mặc tin tưởng, từ lúc bắt đầu có dấu hiệu giết chóc đã có rất nhiều người hối hận.
Nhưng lúc này muốn rời khỏi khu rừng Thái Cổ này thì đã chậm rồi.
Hung thú dị chủng bên trong này đã hoàn toàn chặt đứt đường lui của bọn hắn!
Những người còn sống đã ít càng ngày càng ít.
Tô Tử Mặc tận mắt thấy Nguyên Anh đại tu sĩ đi phía trước nhất lại bị một đóa hoa nhìn như vô hại kéo đi, sau đó chỉ thấy một tiếng hét thảm truyền ra rồi lại im bặt.
Trong rừng, ngay cả cỏ cây bình thường nhất đều là tồn tại từ thời đại Thái Cổ, thật sự vô cùng khủng bố!
Áp lực càng lúc càng lớn.
Ngay cả Nguyên Anh đại tu sĩ cũng không thể bảo đảm có thể xông ra khỏi khu rừng này, mặc dù Tô Tử Mặc hiểu rõ quy luật trong rừng, nhưng cũng rất khó sống để rời khỏi nơi đây.
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc lại thoáng phát hiện ra tu sĩ áo bào xám cách đó không xa lại đột nhiên thay đổi phương hướng, không còn đi theo phía sau đám người Thiên La tông, Tử Vân Tông nữa mà lại chui vào trong một bụi cỏ khác.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, bắt đầu suy nghĩ.
Bây giờ, mặc dù Thiên La tông, Tử Vân Tông có Nguyên Anh đại tu sĩ mở đường, thực lực cường đại, nhưng mục tiêu cũng lớn, là mục tiêu công kích đầu tiên của những hung thú từ thời Thái Cổ này!
Nếu như lúc này đi một con đường khác, thì sẽ an toàn hơn một chút.
Đương nhiên, đây chỉ là tương đối.
Ở trong khu rừng Thái Cổ này, từng bước đều chứa sát cơ, nguy hiểm khắp nơi có thể thấy được, không có chỗ nào là an toàn cả.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lóe lên một cái, cũng thay đổi phương hướng, đi theo con đường của tu sĩ áo bào xám.
Tô Tử Mặc giống như một đầu cự mãng, đi xuyên qua bụi cây trong khi rừng, rất nhanh đã đuổi kịp tu sĩ áo bào xám, giữ khoảng cách khá xa.
Tốc độ của tu sĩ áo bào xám cũng không nhanh, thậm chí thỉnh thoảng còn vừa đi vừa nghỉ.
Hơn nữa động tác của tu sĩ áo bào xám có chút quái dị, tay phải nắm quạt xếp, tay trái xòe ra, ngón cái không ngừng bấm vào những ngón tay khác, tốc độ cực nhanh, giống như đang thôi diễn cái gì đó.
Khiến Tô Tử Mặc không hiểu nhất là cho dù ở bên trong khu rừng này, dưới tình huống mấy vạn tên tu sĩ đã vẫn lạc hơn một nửa mà trên mặt của người nọ, cũng không có một chút sợ hãi nào.
Tâm tính như vậy thật đáng sợ!
Nhưng đúng lúc này, tu sĩ áo bào xám lại dừng lại, nấp đi.
Thấy hành động này, Tô Tử Mặc cũng không hành động thiếu suy nghĩ, cả người dán trên mặt đất, nín thở ngưng thần.
Sau một lát, trong lòng Tô Tử Mặc lóe lên báo động.
Ngay sau đó, một bóng đen lớn từ đỉnh đầu của hai người lướt qua, bóng đen này che khuất bầu trời, tản ra khí tức hung tàn khủng bố, bay nhanh về phía Thiên La tông, Tử Vân Tông, tốc độ cực nhanh.
Sắc mặt Tô Tử Mặc tái nhợt, người đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù trong khu rừng Thái Cổ này, dựa vào linh giác Tô Tử Mặc cũng có thể sớm phát giác được nguy hiểm.
Nhưng lúc phát hiện ra lại đã chậm rồi.
Tu sĩ áo bào xám đứng dậy, tiếp tục chạy vội về phía trước.
"Người này có chút thủ đoạn, theo sau lưng hắn có lẽ thật sự có thể ra khỏi khu rừng này!"
Tô Tử Mặc theo sát phía sau.
Quả nhiên, Tô Tử Mặc đi theo phía sau người này, trên đường vừa đi vừa nghỉ, vậy mà đã né được mấy lần hung thú tập sát!
Ở trong mắt Tô Tử Mặc, tu sĩ áo bào xám kia lập tức trở nên sâu không lường được.
Cũng không lâu sau, tu sĩ áo bào xám đi ở phía trước hình như cảm giác được điều gì đó nên đột nhiên xoay người.
Tô Tử Mặc vội vàng cúi thấp người.
Tu sĩ áo bào xám quét mắt qua nơi Tô Tử Mặc ẩn nấp, nở nụ cười đầy thâm ý, sau đó xoay người tiếp tục tiến lên.
Lần này, chỉ thấy tu sĩ áo bào xám trái một bước, phải một bước, bộ pháp quỷ dị, nhanh chóng chui vào trong rừng, vậy mà biến mất trong tầm mắt Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc vội vàng đuổi theo, lại phát hiện đã hoàn toàn đánh mất tung tích của tu sĩ áo bào xám.
Tô Tử Mặc ý thức được là hành tích của hắn đã bại lộ, để tu sĩ áo bào xám phát hiện ra, nên hắn ta mới lựa chọn cắt đuôi hắn.
"Ha ha."
Tô Tử Mặc mỉm cười, đứng nguyên tại chỗ cẩn thận điều tra một phen, lần thứ hai lựa chọn một phương hướng, đuổi kịp đi.
Di chuyển trong khu rừng như thế này, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng Tô Tử Mặc có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng, hắn có thể dễ dàng tìm kiếm được dấu vết để lại, từ đó đánh giá ra phương hướng tu sĩ áo bào xám rời đi.
Đương nhiên, làm như thế thì tốc độ của Tô Tử Mặc sẽ giảm xuống rất nhiều.
Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc phóng tầm mắt nhìn lại, không khỏi thở dài ra một hơi.
Phía trước cách đó không xa, chính là biên giới của khu rừng Thái Cổ này!
Đột nhiên!
Thần sắc Tô Tử Mặc đại biến, không chút nghĩ ngợi lập tức lướt ngang sang bên cạnh!
Keng!
Sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Tô Tử Mặc nhìn lại, không khỏi hít một hơi khí lạnh, cả người đã cứng đờ.
Một đầu hung thú khổng lồ có tám chân, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, mặt mũi dữ tợn, đứng đứng trước người Tô Tử Mặc!
Thượng cổ hung thú- Thương Viêm Tri Chu!
Thương Viêm Tri Chu không nhả tơ, nhưng tám cái chân của nó lại khủng bố hơn so với bất kỳ loại thần binh lợi khí nào!
Vừa rồi chính là một chân của Thương Viêm đánh xuống, giống như một thanh đao lớn, trên chân có đầy gai ngược, vạch ra trên mặt đất một khe rãnh!
Tô Tử Mặc chỉ chậm nửa bước là sẽ bị chém thành hai khúc!
Chỉ cần bị dính vào một chút ngọn lửa trên người Thương Viêm Tri Chu, với tu vi cảnh giới hiện nay của Tô Tử Mặc, trong nháy mắt cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Tô Tử Mặc nào dám lưu lại, lập tức xoay người bỏ chạy.
Thương thương thương!
Thương Viêm Tri Chu theo đuổi không bỏ, tốc độ của nó cực nhanh, lợi trảo xẹt qua núi đá, tia lửa bắn tứ tung.
Ầm ầm!
Đột nhiên, sau lưng Tô Tử Mặc truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Chỉ thấy ở sau lưng hắn, dưới thân Thương Viêm Tri Chu lại hiện ra một hang động đen kịt to lớn, bên trong u ám thâm thúy, tản ra sát cơ lạnh thấu xương!
Trong mắt Thương Viêm Tri Chu hiện lên một tia bối rối, giống như muốn chạy trốn.
Ầm!
Ở trong địa huyệt này, đột nhiên bắn ra một chiếc râu lớn đen nhánh, tựa như thân thể cự mãng, không ngừng quấn quanh trên người Thương Viêm Tri Chu.
"Chít chít chít chít!"
Trong miệng Thương Viêm Tri Chu liên tiếp kêu lên chói tai, không ngừng giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì, trong nháy mắt đã bị kéo vào bên trong địa huyệt, biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tử Mặc nuốt nước miếng.
Hắn căn bản không có thấy rõ bên trong địa huyệt này là loài vật gì.
Vù vù!
Trong rừng cách đó không xa, truyền đến từng tiếng vang động.
Có tiếng bước chân của hung thú truyền đến, tràn ngập sát ý.
Tô Tử Mặc đột nhiên bắn ra lực khí huyết, toàn thân tràn ngập yêu khí, triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, liều mạng chạy như điên về phía trước.
Ngân Dực Thiền, Phệ Huyết Khâu, Ngự Phong Điêu, mấy loại thượng cổ thuần huyết hung thú đằng đằng sát khí, hung thần ác sát cùng đánh giết đến!
Tô Tử Mặc cắn răng kiên trì, ánh mắt kiên định.
Năm trượng...
Ba trượng...
Một trượng!
Hô!
Trước mắt sáng rõ thông suốt.
Tô Tử Mặc rốt cục đã xông ra khỏi khu rừng Thái Cổ.
Mà đám thượng cổ hung thú đuổi tới bìa rừng, lại giống như ngầm hiểu lẫn nhau, toàn bộ ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi kiêng dè, chậm rãi lui về.