Chương 242: Long tộc
"Hô!"
Thần Long phun một ngụm khí về phía Cung chủ Huyết Nha cung, một màn sương mù màu xanh nhạt, từ trong miệng rồng phun ra ngoài.
Không khí chung quanh trong nháy mắt đã bốc cháy!
Sương mù màu xanh nhạt bắn qua hư không, không gian chung quanh đều bắt đầu vặn vẹo!
"Long Viêm!"
Cung chủ Huyết Nha cung hoảng sợ đến biến sắc, vội kinh hô một tiếng.
Long Viêm là một loại năng lực thiên phú đặc biệt của Long tộc, sau khi mỗi con rồng được sinh ra, khi trưởng thành đến giai đoạn nhất định đều sẽ tự nhiên nắm giữ loại năng lực này.
Hơn nữa theo tuổi tác trưởng thành, đạo hạnh càng sâu, tu vi gia tăng lên, uy lực của Long Viêm cũng sẽ tăng mạnh, thậm chí đạt tới cấp độ đốt trời nấu biển!
Đây chính là thần thông trong truyền thuyết.
Mặc dù Long Viêm trước mắt này còn lâu mới không đạt tới cấp độ thần thông, nhưng Cung chủ Huyết Nha cung cũng không có khả năng ngăn cản.
Cung chủ Huyết Nha cung giơ tay đập lên trên túi trữ vật, lấy ra một tấm phù lục, bóp nát tại chỗ.
Ngay sau đó, Cung chủ Huyết Nha cung rút ra một thanh cốt trượng màu máu, trên đỉnh cốt trượng có khảm một chiếc đầu lâu, toàn thân tản ra khí tức quỷ dị.
"Huyết Văn Chú!"
Cung chủ Huyết Nha cung vung cốt trượng, ở hốc mắt của đầu lâu trên đỉnh cốt trượng đột nhiên bắn ra hai tia huyết quang!
Đầu lâu giống như sống lại vậy, nó há miệng phun ra một tia lục quang.
Huyết quang dung hợp với lục quang, ngưng tụ thành một giọt máu tươi.
Giọt máu tươi đột nhiên nổ tung, trong hư không xuất hiện từng cơn sóng gợn, đánh về phía Long Viêm đang bắn tới kia.
Phốc! Phốc! Phốc!
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt va chạm ở giữa không trung, liên tiếp phát ra tiếng vang, ba loại quang mang có màu sắc khác nhau bắn ra bốn phía!
Hai người Tô Tử Mặc trốn ở trong góc hang động, mặc dù không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sóng lực lượng khủng bố này!
Đừng nói là Tô Tử Mặc, cho dù là tu sĩ áo bào xám đã là Kim Đan chân nhân, bị lực lượng cường này lan đến gần cũng sẽ mất mạng tại chỗ!
Sắc mặt hai người Tô Tử Mặc đều không dễ nhìn, nín thở ngưng thần, không dám phát ra một chút thanh âm nào.
Lực lượng Long Viêm rõ ràng là mạnh hơn Huyết Văn Chú.
Hai loại lực lượng giằng co một lát, Long Viêm dần đốt cháy hết huyết văn kia, trong nháy mắt Long Viêm đã bắn đến trước người cung chủ Huyết Nha cung.
Cung chủ Huyết Nha cung đã sớm bóp nát phù lục, hình thành một lồng sáng phòng ngự chung quanh thân thể rồi.
Cạch! Cạch! Cạch!
Phải biết rằng đây chính là một loại phù lục phòng ngự cao cấp nhất trong ngũ giai phù lục!
Nhưng vẫn không chịu được sức ăn mòn của Long Viêm, rất nhanh lồng sáng đã hiện ra từng đạo vết rách, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Đương nhiên, Long Viêm này liên tục va chạm vào Huyết Văn Chú và ngũ giai phù lục nên đã suy yếu, uy lực giảm mạnh.
"Tán!"
Cung chủ Huyết Nha cung lần thứ hai vung huyết sắc cốt trượng, hai mắt lóe ra lục quang, quát khẽ một tiếng.
Ầm!
Sau khi cung chủ Huyết Nha cung liên tục đánh ra ba chiêu, Long Viêm rốt cục đã tiêu tan trong không khí.
Mà lúc này, Thần Long lại bay lên như diều gặp gió, thân thể cao lớn hoàn toàn duỗi thẳng, lộ ra trước mặt cung chủ Huyết Nha cung, toàn thân tản ra một luồng uy áp khiến người khác nhìn thấy phải run rẩy!
Thần Long xuất thế, phong vân biến sắc!
Cung chủ Huyết Nha cung phản kháng, càng làm lửa giận của Thần Long tăng lên.
"Vị Long tộc đạo hữu này, chúng ta cùng là người trong cửu tộc, tại hạ xông lầm tới bảo địa, mong đạo hữu thủ hạ lưu tình." Sắc mặt Cung chủ Huyết Nha cung trắng bệch, vội vàng cao giọng hô.
Nghe được câu này, trong lòng Tô Tử Mặc trốn trong góc cũng phải chấn động.
Long tộc!
Chẳng lẽ sinh linh Thái Cổ bên ngoài kia lại là Long tộc
Chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có rồng tồn tại.
Vào thời khắc này, trong lòng Tô Tử Mặc dâng lên một cỗ xúc động, hắn muốn kéo tấm vải rách trên đầu xuốn để nhìn xem hình dạng của Long tộc.
Nhưng, Tô Tử Mặc vẫn nhịn được.
Khi hắn đi học ở trấn Bình Dương, đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết liên quan tới rồng.
Những truyền thuyết này đều hư vô mờ mịt, không có chút căn cứ nào, chỉ là mấy chuyện thần tiên ma quái chí dị lưu truyền ở dân gian.
Tô Tử Mặc chưa bao giờ coi là thật.
Thậm chí trước khi nhìn thấy Thương Lãng chân nhân, hắn cũng không tin trên thế gian này có Tiên.
Về sau, khi Tô Tử Mặc bước vào tu hành, có thể bái nhập Phiêu Miểu phong.
Ở trong Phiêu Miểu phong, Tô Tử Mặc từng đọc qua một số cổ tịch.
Trong những cổ tịch này, gần như không có ghi chép liên quan tới rồng.
Cho dù là có, cũng chỉ là đôi câu vài lời, cực kỳ mơ hồ.
Chắp vá rất nhiều cổ tịch lại cũng chỉ có thể đạt được một chút tin tức có hạn.
Rồng là sinh linh ở thời kì Thái Cổ, cực kỳ khủng bố, không thuộc về Yêu tộc, là một chủng tộc đặc biệt, được xưng là Long tộc.
Trong truyền thuyết, Long tộc cực kỳ cường đại, từng vô cùng huy hoàng ở thời đại Thái Cổ, xưng bá vạn cổ!
Chỉ là chẳng biết tại sao, Long tộc dần bị chôn vùi trong dòng sông thời gian, sớm đã tuyệt tích, bây giờ đã trở thành truyền thuyết.
Đối với một số ghi chép này, Tô Tử Mặc vẫn luôn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
Hắn nghĩ nếu Long tộc từng có nền văn minh chói mắt huy hoàng như thế, thì nhất định sẽ lưu lại một chút dấu vết trên Thiên Hoang đại lục.
Trước đó, Tô Tử Mặc chưa bao giờ thấy qua.
Đến tận lúc này, trong đầu Tô Tử Mặc đột nhiên hiện ra bộ xương to lớn trong biển xương trắng mà hắn đã thoáng nhìn thấy kia, gần như xuyên qua toàn bộ biển xương trắng!
Chẳng lẽ... Đó là một bộ xương rồng?
Nghĩ tới khả năng này, Tô Tử Mặc giật nảy mình.
Tô Tử Mặc nhíu mày, vừa cẩn thận nhớ lại câu nói vừa rồi, trong lòng hiện lên một nghi hoặc khác: "Cửu tộc trong miệng người này là gì "
Ở bên cạnh, tu sĩ áo bào xám nghe được câu này, trong mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng, trong nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa.
"Lại là người trong cửu tộc ?"
"Huyết Văn Chú, chẳng lẽ là..."
Ánh mắt tu sĩ áo bào xám lấp lóe, đoán được thân phận của cung chủ Huyết Nha cung.
"Người trong cửu tộc thì thế nào, đừng nói ngươi huyết mạch không thuần, chỉ là một tạp chủng, cho dù ngươi là thuần huyết, dám chạy đến nơi đây, ăn hậu duệ của Long tộc, ngươi cũng nhất định phải chết!"
Trong hư không, đột nhiên truyền đến một giọng nói nặng nề có lực, mỗi một chữ rơi xuống, đều giống như kinh lôi nổ vang, rung động tâm thần.
Hô!
Thần Long Bãi Vĩ.
Đuôi rồng có vảy xanh che kín, giống như một cây roi to lớn, dùng khí thế hủy thiên diệt, đánh về phía cung chủ Huyết Nha cung!
"A!"
Cung chủ Huyết Nha cung hoảng sợ biến sắc, kinh hô một tiếng.
Đuôi rồng chưa đánh tới, một luồng khí tức tử vong khiến người ta hít thở không thông đã đập vào mặt.
Cung chủ Huyết Nha cung khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một đạo tinh huyết.
Sau khi ngụm máu này nôn ra ngoài, cả người cung chủ Huyết Nha cung dường như đã suy yếu rất nhiều, ánh mắt ảm đạm, uể oải suy sụp.
Phun ra ngụm máu này, cho dù hắn có thể sống sót dưới cái đuôi của Thần Long, nhưng muốn khôi phục như lúc đầu, sợ rằng cũng phải tĩnh dưỡng hơn mười năm.
"Mau!"
Trong miệng cung chủ Huyết Nha cung liên tiếp đọc ra từng đợt chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, trong tay vung huyết sắc cốt trượng, chỉ về phía trước.
Huyết quang hóa thành một bộ khô lâu lớn, bắt đầu cắn xé đuôi rồng!
Cùng lúc đó, Cung chủ Huyết Nha cung lấy lấy từ trong túi trữ vật ra một nắm phù lục, bóp nát toàn bộ!
Trong mắt cung chủ Huyết Nha cung toát ra vẻ đau lòng.
Những bùa chú này, hắn đã phải thu thập rất nhiều năm, không ngờ mới chỉ một chiêu này đã phải dùng toàn bộ.
Một trận chiến này, hắn đánh quá uất ức!
Vốn chỉ truy sát một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ, không có gì đáng hồi hộp cả.
Nhưng chẳng biết tại sao, toàn bộ quá trình, hắn lại rơi vào thế bị động, giống như là bị người nắm mũi dẫn đi.
Sau khi dày vò một trận, hắn như bị quỷ thần xui khiến chạy đến nơi đây, ngay cả bóng dáng của đối phương cũng chưa thấy đến, thế mà đã phải cõng trên lưng một tội lớn thế này, còn bị một con Thần Long theo dõi...