Chương 243: Tiểu Na Di phù
"Ầm!"
Đuôi rồng nặng nề đâm vào đầu lâu vừa ngưng tụ ra kia, ở giữa không trung vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Gần như chỉ trong nháy mắt, đầu lâu đã bị đuôi rồng đánh nát, tán loạn ở trong thiên địa.
Hô!
Đuôi rồng vẫn đánh tới không ngừng, hung hăng quất lên trên người cung chủ Huyết Nha cung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám phù lục chồng chất lên nhau, cũng không ngăn cản nổi sự mạnh mẽ của Thần Long Bãi Vĩ!
Ở mi tâm của cung chủ Huyết Nha cung sáng lên, ngay sau đó bắn ra một luồng sóng thần thức vô cùng mạnh, liều mạng ngăn cản.
Ầm!
Thân hình cung chủ Huyết Nha cung giống như diều đứt dây, trong nháy mắt đã bị đánh bay khỏi giữa sườn núi, cuối cùng nặng nề ngã trên mặt đất, bắn lên một tầng bụi đất.
"Phốc!"
Cung chủ Huyết Nha cung phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đã tái nhợt không còn chút máu nào, ánh mắt ảm đạm, xương cốt trong cơ thể đứt gãy nhiều chỗ, lục phủ ngũ tạng cũng đều bị đánh nứt!
Nếu không phải cuối cùng hắn ra sức đánh cược một lần, thì một đuôi kia đã có thể trực tiếp đánh hắn thành một đám mưa máu!
Chênh lệch quá xa.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Thực sự... Không phải ta, ta vừa tới đây, căn bản còn chưa kịp đi vào."
Cung chủ Huyết Nha cung cố nén đau nhức toàn thân, hít một hơi lấy sức, âm thanh run rẩy nói.
"Không phải ngươi vậy còn ai vào đây!"
Thần Long xoay quanh giữa không trung, nhìn xuống cung chủ Huyết Nha cung, lớn tiếng chất vấn, trong mắt rồng giăng kín hàn sương, sát ý lạnh thấu xương.
Cung chủ Huyết Nha cung hít sâu một hơi, nói: "Long tộc đạo hữu, ngươi nghe ta một lời, ta vốn truy giết một người mới đến chỗ này, hậu duệ của ngươi bị người kia ăn hết, nhất định là do người này gây nên, hắn mới thật sự là hung thủ!"
"Ta tin tưởng, người này vẫn đang ở chỗ này, hẳn là dùng chướng nhãn pháp gì đó, khẳng định là hắn còn chưa trốn được xa!"
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc cùng tu sĩ áo bào xám vốn trốn ở trong góc đều căng cứng người, bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám.
Tu sĩ áo bào xám thầm hô không ổn.
Tấm vải rách này của hắn quả thật có năng lực che mắt, hơn nữa tình huống lúc này bọn hắn còn có chút đầu cơ trục lợi.
Dù là trứng rồng bị trộm hay bị ăn hết, Thần Long đột nhiên bị đả kích như thế, tâm thần có chút không tập trung, chắc chắn sẽ rơi vào điên cuồng, đánh mất lý trí, trước tiên xông ra ngoài tìm hung thủ.
Bọn hắn có vải rách che chắn thân hình, ẩn tàng khí tức, rất dễ dàng trốn qua một kiếp.
Hơn nữa, Thần Long nhất định sẽ không nghĩ tới, bọn hắn không lập tức rời đi, ngược lại vẫn tránh trong huyệt động.
Đây chính là điểm mù tâm lý.
Chỉ là tu sĩ áo bào xám không ngờ rằng cục diện vốn hỗn loạn, một cung chủ của Huyết Nha cung lại đột nhiên xuất hiện.
Người này truy sát Tô Tử Mặc đến đây, dựa vào lực huyết chú để cảm ứng, suy đoán ra Tô Tử Mặc đang ở bên trong huyệt động này!
Cho nên, Cung chủ Huyết Nha cung mới nói lời ấy.
Nếu như Long tộc kia quay đầu cẩn thận tìm kiếm trong huyệt động này, tấm vải rách này của tu sĩ áo bào xám sẽ hoàn toàn trở thành bài trí!
Tấm vải rách này có giấu diếm được Kim Đan chân nhân, thậm chí là Nguyên Anh Chân Quân dò xét, đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn giấu diếm được một đầu Long tộc trưởng thành dò xét thì chính là người si nói mộng.
Ngay khi Cung chủ Huyết Nha cung nói xong câu nói kia, bên ngoài đột nhiên rơi vào yên lặng.
Bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.
Giữa thiên địa, dường như không khí cũng cứng lại!
Trong mắt tu sĩ áo bào xám đột nhiên lóe lên một tia quyết đoán, bàn tay sờ về phía túi trữ vật, trở tay thu tấm vải rách vào.
Lúc này, còn muốn tiếp tục trốn nữa cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi.
Trong lòng bàn tay tu sĩ áo bào xám có thêm một tấm phù lục.
Tiểu Na Di Phù!
Đây là một loại phù lục ở thời kỳ thượng cổ, bây giờ đã thất truyền.
Cho dù là ở thời kỳ Thượng Cổ, Tiểu Na Di Phù cũng cực kỳ hi hữu, có thanh danh hiển hách.
Xé nát Tiểu Na Di Phù, có thể trong nháy mắt mang người rời khỏi chỗ cũ, truyền tống đến ngoài vạn dặm!
Mặc dù vị trí điểm đến không đoán được, nhưng loại năng lực này cũng đủ làm cho người tu chân phải động tâm.
Bởi vì tu sĩ có Tiểu Na Di Phù, thì có thể trong nháy mắt thoát khỏi nguy hiểm, từ bên trong nguy hiểm bứt ra, từ đó trốn được một mạng!
Độ trân quý của Tiểu Na Di Phù, không cần nói cũng biết.
Dùng một tấm là thiếu đi một tấm.
Tiểu Na Di Phù đối với Tu Chân giới hiện tại, hoàn toàn là loại hàng có tiền mà không mua được, tốn bao nhiêu Linh thạch cũng không mua được một tấm.
Bình tĩnh mà xét, trong kế hoạch ban đầu của tu sĩ áo bào xám, căn bản không có bước phải dùng đến Tiểu Na Di Phù.
Chỉ là tình hình bây giờ quá gấp, nếu không dùng thì tính mạng sẽ mất đi luôn!
Ngay khi tu sĩ áo bào xám lấy đi vải rách, hai người lộ ra thân hình đang đứng ở trong góc hang động.
Cung chủ Huyết Nha cung nháy hai mắt màu xanh lục, lần thứ nhất thấy được Tô Tử Mặc.
Mà Tô Tử Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người truy sát mình.
Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng hai người đều lập tức nhớ kỹ đối phương.
Sau một khắc, Tô Tử Mặc thấy được sinh linh Thái Cổ xoay quanh giữa không trung.
Hí!
Tô Tử Mặc run lên, con ngươi kịch liệt co rút vào, hít sâu một hơi.
Quá rung động!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Mặc căn bản không thể tưởng tượng, một sinh mệnh lại có thể trưởng thành tới mức nà, có thể tản mát ra uy áp cùng khí tức kinh khủng như vậy!
Ở trước mặt sinh linh Thái Cổ này, Tô Tử Mặc lại sinh ra cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé hèn mọn, có xúc động muốn quỳ bái.
Giống như đối phương vô cùng cao quý, là chí tôn vô thượng!
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, giống như đến từ sâu trong huyết mạch.
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Loại cảm giác này làm hắn cực kỳ chán ghét.
Trừ phi Tô Tử Mặc tự nguyện, bằng không hắn sẽ không quỳ gối trước mặt bất luận kẻ nào, sẽ không gập sống lưng!
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, mắt sáng như đuốc, đối mặt với uy áp của Thần Long mà vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, hai đầu lông mày toát ra một tia sát phạt, một tia lăng lệ!
Loại cảm giác hèn mọn kia vừa mới hiện lên, đã bị Tô Tử Mặc dập tắt luôn!
Loại biến hóa này xảy ra trên người Tô Tử Mặc trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, gần như chỉ trong nháy mắt, nhưng tu sĩ áo bào xám vẫn nhận ra.
Tu sĩ áo bào xám nhìn Tô Tử Mặc một chút.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy thanh sam tu sĩ này không đơn giản.
Chỉ có hắn biết rõ muốn chống chọi lại uy áp từ khí tức của Long tộc có bao nhiêu gian nan.
Việc này không chỉ cần người đó có ý chí kiên cố không phá vỡ nổi, còn cần có tự tin hơn gần như cuồng vọng, một loại bá khí xem thường thiên địa, coi trời bằng vung!
Tu sĩ phù hợp với một trong ba điều kiện này, có lẽ có thể tìm ra một số người.
Nhưng người phù hợp với cả ba điều kiện thì lại lác đác không có mấy.
Tô Tử Mặc này chính là một người trong đó.
Nếu như Tô Tử Mặc đã khiến tu sĩ áo bào xám phải lau mắt mà nhìn, vậy chó con đen thui bề ngoài xấu trong ngực Tô Tử Mặc lại để hắn cảm thấy càng thêm bất khả tư nghị!
"Làm sao có thể "
Trong mắt tu sĩ áo bào xám đều là vẻ không thể tin được.
Đối mặt với Thần Long ở trên bầu trời không ngừng xoay quanh, thần quang lượn lờ, mà trong mắt Dạ Linh lại không có một chút e ngại nào!
Dạ Linh giấu hơn một nửa thân thể trong lồng ngực của Tô Tử Mặc, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chăm chú Thần Long ở giữa không trung.
Ánh mắt của Dạ Linh có chút cổ quái, khiến tu sĩ áo bào xám có cảm giác không nói ra.
Ánh mắt này khiến tu sĩ áo bào xám khắc ghi trong đầu.
Đến tận nhiều năm về sau, khi tu sĩ áo bào xám biết được lai lịch của Dạ Linh, lại nhớ tới ánh mắt này, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ...