Chương 244: Thoát đi
Tu sĩ áo bào xám vẫn luôn cực kỳ oán giận Tô Tử Mặc,.
Nếu không phải bởi vì người này, hắn đã sớm trộm được trứng rồng mang đi, toàn thân trở ra, tương lai chắc chắn sẽ dưỡng ra một đầu Thần Long, lúc đó sẽ có bao nhiêu phong quang chứ.
Mà bây giờ, chẳng những trứng rồng không có, ngay cả bảo vật vô giá quý giá nhất, hi hữu nhất trên người hắn-Tiểu Na Di Phù đều phải dùng đến rồi!
"Lần này đã lỗ lớn rồi!"
Trong lòng tu sĩ áo bào xám thầm mắng một câu, phản ứng đầu tiên sau khi bóp nát Tiểu Na Di Phù, chính là một cước đạp bay Tô Tử Mặc!
Hắn hận!
Nếu không phải là bởi vì thanh sam tu sĩ này, sao hắn lại lưu lạc đến mức này chứ
Nhưng khi tu sĩ áo bào xám phát hiện ra vừa rồi trên người Tô Tử Mặc sinh rabiến hóa, còn có cả ánh mắt của Dạ Linh thì hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Hắn quyết định mang cả thanh sam tu sĩ với con chó đen kia cùng đi!
"Đây là... Tiểu Na Di Phù "
Ánh mắt Cung chủ Huyết Nha cung híp, trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch của tấm phù lục này.
Tiểu Na Di Phù vỡ vụn.
Một luồng sóng sức mạnh cực kỳ kỳ dị, từ trong lòng bàn tay tu sĩ áo bào xám bắn ra.
Không gian bắt đầu kịch liệt run rẩy!
Ngay sau đó, sau lưng của tu sĩ áo bào xám, đột nhiên hiện ra một vòng xoáy khổng lồ, trung tâm vòng xoáy đen kịt tựa như lỗ đen!
Một lực hút cường đại tác dụng lên trên người tu sĩ áo bào xám.
Trước khi bị lỗ đen kéo vào, tu sĩ áo bào xám vươn tay ra, nắm lấy cánh tay Tô Tử Mặc, cũng kéo hắn vào cùng.
Toàn bộ quá trình nói thì chậm chạp, kì thực chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Hô!
Thân hình của hai người bị lỗ đen kia thôn phệ vào, từ từ biến mất tại chỗ.
Gần như là đồng thời, Thần Long vốn còn ở giữa không trung lại hóa thành một luồng thanh quang lớn, hạ xuống giữa sườn núi, đánh nát cả ngọn núi này khiến nó sụp đổ tại chỗ!
Tốc độ của Thần Long đã đủ nhanh, nhưng cuối cùng chậm một bước.
"Gào!"
Thần Long giận dữ, há to miệng gầm lên, nước bọt trong miệng nhỏ xuống, tiếng long ngâm vang vọng đất trời, quanh quẩn không dứt tiếng!
Ở xung quanh Thần Long, âm thanh này giống như đã ngưng tụ thành gợn sóng thực chất, lan tràn ra bốn phía, quét sạch toàn bộ di tích Thái Cổ, trong biển xương trắng có vô số thi hài đều bắn lên!
Những bạch cốt dị thú kia giống như bị một loại lực lượng nào đó triệu hoán, tất cả đều tỉnh lại.
Ngay khi xuyên qua biển xương trắng, từng cốt long đều đung đưa thân thể cao lớn, muốn đằng không bay lên!
Tiếng long ngâm này vừa mới hạ xuống, ở phía sau ngọn núi này, trong sơn cốc tạ thành sơn mạch ẩn ẩn truyền đến một trận long ngâm khác.
Trong sơn cốc truyền tới tiếng long ngâm, không cao vút, cũng không vang dội, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm tôn quý, đại khí bàng bạc!
"Ách!"
Cung chủ Huyết Nha cung kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trong sơn cốc truyền tới tiếng long ngâm, như có như không, gần như có thể chấn vỡ cả nguyên thần của hắn!
Trong biển xương trắng vừa mới ngưng tụ ra vô số bạch cốt hung thú, trong nháy mắt lại sụp đổ, vỡ thành rất nhiều cốt phiến, rơi lả tả trên đất.
Hai tiếng long ngâm không ngừng vang vọng trong hư không, giống như đang trao đổi cái gì.
Thần long trên ngọn núi cực kỳ phẫn nộ, điên cuồng gào thét.
Mà tiếng long ngâm trong sơn cốc, giống như đang cố ý ngăn cản.
Song phương tranh chấp càng ngày càng mãng liệt, bất phân thắng bại, cuối cùng Thần Long nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo thanh quang, biến mất ở trên không của ngọn núi, mau chóng chạy ra bên ngoài biển xương trắng.
...
Bên ngoài khu rừng Thái Cổ, còn có không ít tu sĩ đang đứng đó bồi hồi.
Những tu sĩ này cực kỳ cẩn thận, không dám tùy tiện đặt chân vào khu rừng Thái Cổ.
Nhưng nếu để bọn hắn cứ rời đi như vậy, thì bọn hắn lại không cam lòng.
Cũng không lâu sau, trong di tích Thái Cổ đột nhiên truyền đến từng tiếng gầm gừ cao vút trong mây.
Một số tu sĩ nhíu chặt lông mày, có cảm giác không thích hợp, trong mắt lóe lên một tia kiêng kị, vội quay người rời khỏi nơi đây.
Đại đa số tu sĩ lại có thần sắc phấn khởi, nghị luận ầm ĩ, đằng không bay lên, không ngừng nhìn quanh về phía bên trong di tích.
"Tiếng gầm này cực kỳ cổ quái, không biết là loại hung thú nào? "
"Nghe tiếng gầm này thì biết thực lực của đầu hung thú này không hề yếu, nhất định là hung thú từ thời đại Thái Cổ, có khả năng đã tuyệt tích ở Thiên Hoang đại lục."
"Hừ, nếu đầu hung thú này dám hiện thân, ta nhất định sẽ ra tay trấn áp, cùng nó ký kết huyết thệ!"
Cũng không lâu sau, một đầu Thần Long có thân thể khổng lồ vượt qua biển xương trắng, xuyên qua khu rừng Thái Cổ, khí thế hung hăng đi vào giữa không trung, đứng từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống mặt đất, uy áp kinh khủng cùng khí tức ép xuống, trong mắt giăng đầy sát ý.
Đám người hoảng sợ biến sắc!
Đám tu sĩ ở giữa không trung chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, toàn thân vô lực, nhao nhao rơi xuống, ngã ngược trên mặt đất.
Bịch! Bịch!
Tu sĩ đứng tại chỗ thi nhau quỳ xuống. Dưới long uy mạnh mẽ kia, mấy ngàn tên tu sĩ đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, câm như hến.
Tu sĩ khi nãy vừa nói muốn trấn áp hung thú kia, lúc này đã bị hù đến mức không kiềm chế được bản thân, cứt đái chảy ngang, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu.
"Rống!"
Thần Long ngửa mặt lên trời thét dài.
Phốc! Phốc! Phốc!
Bên ngoài khu rừng Thái Cổ, thân thể mấy ngàn tên tu sĩ đồng thời nổ tung, hóa thành một đống thịt nát, vẫn lạc tại chỗ!
Một số tu sĩ vừa rời đi, đứng từ rất xa thấy cảnh này cũng đã sợ đến choáng váng.
Quá thảm thiết!
Mấy ngàn tên tu sĩ, trong đó thậm chí có không ít Kim Đan chân nhân, thế mà cũng không đỡ được cả một tiếng gầm gừ của Thần Long!
Chỉ trong chớp mắt, bên ngoài khu rừng Thái Cổ đã trở thành một chốn Tu La Địa Ngục, thi hài khắp nơi, máu chảy thành sông.
Thần Long cực kỳ hận những tu sĩ này.
Ở trong mắt nó, những người này cũng không khác gì hai người đã chạy trốn kia.
Thần Long lại cẩn thận cảm thụ một phen, thả người đằng không bay lên, bay vào đá mây trên chín tầng trời, đằng đằng sát khí, mau chóng đuổi theo về phương xa, rất nhanh đã biến mất trên không ở di tích Thái Cổ.
...
Đến tận lúc này, cung chủ Huyết Nha cung mới thở phào một hơi.
Còn sống
Cung chủ Huyết Nha cung nằm trên mặt đất, cảm giác choáng váng hư vô, thần sắc có chút hoảng hốt.
May mắn cuối cùng đầu Thần Long này bỏ đi, nếu không hắn nhất định phải chết!
Cung chủ Huyết Nha cung chật vật đứng dậy, chống huyết sắc cốt trượng, kéo thân thể trọng thương giập nát, xuyên biển xương trắng mênh mông, một lần nữa về tới rìa khu rừng Thái Cổ.
"Chủ nhân!"
Huyết Nha Vương ở đây chờ đã lâu, nhìn thấy thảm trạng của cung chủ Huyết Nha cung, không khỏi biến sắc, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
"Tại sao, tại sao có thể như vậy?" Huyết Nha Vương có chút ngơ ngác.
Cung chủ Huyết Nha cung nghiến răng, trong mắt lộ ra vô tận oán độc, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Đến tận lúc này, hắn mới dần dần tỉnh táo lại.
Trận truy sát này, từ khi mới bắt đầu, hắn đã nằm trong tính toán của Tô Tử Mặc.
Cuối cùng chẳng những không thể tự tay giết chết kẻ này, chính hắn còn suýt nữa đã mất mạng, có thể nói là thất bại thảm hại!
Hắn bị thương rất nặng, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng tu luyện mười mấy năm mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
"Tô Tử Mặc, ha ha ha... Ngươi nhất định phải sống cho tốt, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chờ khi ta một lần nữa rời núi, chính là thời điểm ngươi mất mạng!"
Sắc mặt của cung chủ Huyết Nha cung âm trầm, trong miệng liên tiếp vang lên tiếng cười, ánh mắt ngoan độc.
Huyết Nha Vương đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Hồi lâu sau, cung chủ Huyết Nha cung hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra: "Đi thôi, về Hắc Nha sơn!"
"Chủ nhân, thương thế của ngài quá nặng, chúng ta rất khó xuyên qua khu rừng Thái Cổ này."
"Gọi đám tộc nhân của ngươi tới, cho dù đám Huyết Nha kia đều chết ở nơi này, cũng phải trải ra một con đường cho ta đi ra!"
Hơi trầm mặc một chút, cuối cùng Huyết Nha Vương gật đầu nói: "Tuân mệnh."