Chương 245: Có ý đồ với Dạ Linh
Trong hư không cách di tích Thái Cổ hơn vạn dặm, đột nhiên xuất hiện một lỗ đen thật lớn, bên trong rơi ra hai bóng người, nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bặm bắn ra bốn phía.
Tô Tử Mặc có nhục thân cường hãn nên không có cảm giác gì.
"Ai u!"
Tu sĩ áo bào xám lại kêu đau thảm thiết.
Mặc dù hắn là Kim Đan chân nhân, nhưng cường độ nhục thân lại không sánh bằng Tô Tử Mặc, lúc này mới thấy đau đến nhe răng khóe miệng, cả người hít vào một hơi khí lạnh.
Tô Tử Mặc nhìn khắp bốn phía, phát hiện bọn hắn đã rời khỏi di tích Thái Cổ, rơi xuống một nơi hoàn toàn xa lạ.
"Tiểu Na Di Phù."
Ánh mắt Tô Tử Mặc lấp lóe, lẩm bẩm một tiếng.
Hắn hoàn toàn không biết gì về phù lục cả, tên loại phù lục này cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Nhưng năng lực mà Tiểu Na Di Phù thể hiện ra, đã làm Tô Tử Mặc được mở rộng tầm mắt.
Không gian truyền tống!
Ở trên Thiên Hoang đại lục, đại đa số người tu chân muốn truyền tống không gian, đều cần sớm phải bố trí truyền tống trận.
Đẳng cấp truyền tống trận càng cao, khoảng cách có thể truyền tống cũng càng xa.
Tô Tử Mặc chưa bao giờ nghĩ tới, một tấm phù lục nhìn như đơn giản, vậy mà có thể có tác dụng truyền tống không gian!
Bình tĩnh mà xét ra ở hoàn cảnh kia, nếu không có tấm Tiểu Na Di Phù này, hắn và tu sĩ áo bào xám muốn trốn ra thì hoàn toàn không có khả năng.
Trong đầu Tô Tử Mặc nhớ lại cái liếc mắt nhìn thoáng qua lúc trước khi rời khỏi di tích Thái Cổ.
Dáng người khổng lồ dong dỏng cao, phía trên mọc đầy vảy màu xanh, tựa như dùng nước thép đổ, đầu dữ tợn, móng vuốt sắc bén, toàn thân đều tràn đầy cảm giác tính bùng nổ lực lượng!
Tiếng gầm gừ cao vút xuyên kim nứt đá, chỉ sợ chỉ có hai chữ 'Long ngâm' mới có thể thuyết minh hoàn mỹ.
"Đó... Thật sự là rồng sao? "
Tô Tử Mặc nhìn về phía tu sĩ áo bào xám, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hôm nay rất nhiều chuyện xảy ra đã hoàn toàn vượt ra khỏi hiểu biết của Tô Tử Mặc về thế giới này, về Tu Chân giới, về Thiên Hoang đại lục.
Cho tới giờ khắc này, Tô Tử Mặc vẫn không thể tin được, lại có một con rồng sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình!
Hơn nữa, hắn suýt nữa còn bị con rồng này giết chết!
Nghe được Tô Tử Mặc hỏi, tu sĩ áo bào xám liếc mắt, cười lạnh nói: "Không phải thế thì ngươi nghĩ thế nào? "
Thật sự là rồng!
Đó là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ ở thời đại xa xôi kia, tên là Long tộc!
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc nghĩ tới một chuyện.
Nếu sinh linh màu xanh kia chính là rồng, như vậy quả trứng lớn trong hang động kia... Chính là trứng rồng!
"Ta vậy mà đã ăn một con rồng!"
Tô Tử Mặc giật mình.
Hoặc là, nói một cách chính xác là nửa con.
Một nửa kia bị Dạ Linh ăn.
Tu sĩ áo bào xám ngồi trên mặt còn chưa đứng dậy, càng nghĩ càng thấy oan ức.
Nghe Tô Tử Mặc ngồi một bên lẩm bẩm một mình, trong lòng hắn càng tức giận, nhịn không được đứng dậy, tiến lên trước trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc, nghiến răng nói: "Ngươi cũng biết ngươi đã ăn một con rồng "
"Ngươi ăn cái gì không được lại dám đi ăn trứng rồng "
"Nếu ngươi không ăn quả trứng kia, để ta trộm ra, sau này nhất định sẽ dưỡng ra một đầu Thần Long! Hiện tại thì sao, rắm chõ cũng không có!"
Tô Tử Mặc còn chưa kịp phản ứng gì, Dạ Linh trốn ở trong ngực hắn lại đột nhiên nhô ra móng vuốt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng.
Giống như tu sĩ áo bào xám chỉ cần có chút dị động, là nó sẽ không chút do dự xuất thủ!
Ngay khi Dạ Linh giơ móng vuốt ra, phía sau lưng tu sĩ áo bào xám đột nhiên dâng lên một luồng khí lạnh.
Tu sĩ áo bào xám phát hiện ra, cúi đầu trừng mắt nhìn Dạ Linh, lớn tiếng quát lớn: "Thế nào, chó đen nhỏ nhà ngươi còn muốn cắn à? Ngươi phách lối... A "
Nhìn lấy móng vuốt của Dạ Linh, hai mắt tu sĩ áo bào xám nhắm lại, khẽ di một tiếng.
Trên móng vuốt của Dạ Linh dính chút ánh sáng của trứng rồng trên cửa hang kia!
"Tốt lắm!"
Tu sĩ áo bào xám giật mình, nói: "Nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là do dồ chó đen nhà ngươi ra tay trước!"
Dạ Linh thấy tu sĩ áo bào xám điên điên khùng khùng, giống như cũng không có địch ý, nên nó không thèm để ý đến hắn, hai mắt nửa mở nửa khép, tiếp tục ghé vào ngực Tô Tử Mặc.
Tu sĩ áo bào xám đảo mắt nhìn Dạ Linh, cả người rơi vào trầm tư.
Lúc đầu, tu sĩ áo bào xám chỉ nghĩ Dạ Linh là một con chó bình thường.
Hắn còn từng chế giễu Tô Tử Mặc, thế mà lại nuôi một con chó nhỏ để làm Linh thú.
Nhưng bây giờ xem ra, Dạ Linh cũng không đơn giản!
Đừng nói là chó đất, cho dù để trứng rồng bày trước mặt đám thượng cổ di chủng, hung thú thuần huyết, chưa chắc bọn chúng đã dám ăn!
Nhưng tu sĩ áo bào xám lục lọi mãi trong đầu vẫn không tìm ra bất kỳ loại yêu thú nào giống như Dạ Linh.
Tu sĩ áo bào xám sờ cằm, hai mắt đảo loạn, trong lòng dần dần dâng lên một suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc lại hỏi: "Tại hạ là Tô Tử Mặc của Phiêu Miểu phong, vị đạo hữu này, còn không biết tên họ của ngươi là gì."
"Lâm Huyền Cơ."
Tu sĩ áo bào xám đặt cả nửa tâm tư lên trên người Dạ Linh, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời luôn.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, cực kỳ trịnh trọng chắp tay nói ra: "Lần này nhờ có đạo hữu xuất thủ cứu giúp, nếu có cơ hội, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp."
"Cũng không cần tương lai, hiện tại là được."
Lâm Huyền Cơ lộ ra khuôn mặt tươi cười, chỉ Dạ Linh nằm trong ngực Tô Tử Mặc rồi: "Đạo hữu, ngươi đưa con chó đất này cho ta, coi như báo ân, ngươi xem thế nào "
Mặc dù Lâm Huyền Cơ không nhìn ra lai lịch của Dạ Linh, nhưng hắn thấy vật nhỏ này có tiềm lực cực lớn!
Cho dù thực sự là chó đất, sau khi ăn hết một nửa trứng rồng, cũng đủ để lột xác thành một đầu Linh thú hung mãnh kinh khủng!
Lâm Huyền Cơ mơ hồ cảm giác được, nếu có thể mang Dạ Linh đi, nhất định có thể bù đắp lần tổn thất này của hắn.
"Dạ Linh "
Tô Tử Mặc sửng sốt một chút.
Hắn không ngờ Lâm Huyền Cơ lại đặt chủ ý trên người Dạ Linh.
Tô Tử Mặc cười cười, nói: "Ta đồng ý cũng không có vấn đề, nhưng Dạ Linh không có khả năng đi theo ngươi."
"Hắc hắc!"
Lâm Huyền Cơ cười quái dị một tiếng: "Nói như vậy là ngươi đồng ý rồi, thế thì coi như hai ta thanh toán xong, ai cũng không nợ ai, như thế nào "
" Được."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, trong lòng cười thầm.
Hắn hiểu ràng tính nết Dạ Linh nhất, tu sĩ áo bào xám dám có ý đồ với nó, nhất định sẽ ăn thiệt thòi!
"Sảng khoái!"
Lâm Huyền Cơ vỗ vỗ đầu vai Tô Tử Mặc, nói ra: "Chỉ cần ngươi đồng ý, chuyện còn dư lại cứ giao cho ta, cũng để ngươi kiến thức một phen bản lĩnh của ta!"
Tô Tử Mặc cười không nói.
Lâm Huyền Cơ đi tới trước mặt Dạ Linh, cười híp mắt hỏi: "Tiểu hắc cẩu, đi theo ta đi "
Dạ Linh không để ý tới hắn, hai mắt khép lại, giống như ngủ thiếp đi.
Lâm Huyền Cơ cầm quạt xếp trong tay, điểm lên trên đầu Dạ Linh, quát khẽ một tiếng: "Tiểu gia hỏa còn tỏ vẻ đấy à."
Ngay khi quạt xếp muốn rơi vào trên đầu Dạ Linh, Dạ Linh đột nhiên tỉnh lại!
Dạ Linh ngẩng đầu, cắn một cái vào quạt xếp của Lâm Huyền Cơ, sâu trong yết hầu rống một tiếng uy hiếp.
"Ấy!"
Lâm Huyền Cơ luống cuống, vội vàng rút quạt xếp về.
Dạ Linh cắn chặt lấy, quyết không chịu nhả ra.
"Đừng mà!"
Lâm Huyền Cơ điên cuồng vẫy quạt xếp trong tay, cánh tay vung đến mức suýt đã trật khớp, lúc này Dạ Linh mới nhả ra.
Tô Tử Mặc đảo mắt nhìn tới quạt xếp của Lâm Huyền Cơ, bất động thanh sắc.
Cái quạt xếp này là một bảo bối!
Lấy lực cắn của Dạ Linh, ngay cả Thừng Trói Yêu đều có thể cắn đứt, nhưng lại không thể để lại nửa điểm dấu vết trên cây quạt xếp này!