Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 271: Cải trang vi hành

Chương 271: Cải trang vi hành
Mặc Linh Luyện Khí Phường..
Tô Tử Mặc ra ngoài phòng, híp mắt nhìn mặt trời chói trang giữa trưa treo cao trên bầu trời kia, vẻ mệt mỏi trong mắt dần dần biến mất.
Thân thể của Tô Tử Mặc lắc một cái, trong cơ thể liên tiếp truyền ra tiếng vang đùng đùng, giống như là đang rang đậu, gân cốt cùng vang lên, huyết như hải triều!
Hô!
Tô Tử Mặc mở miệng, phun ra một luồng khí thật dài, ngưng thực như kiếm, bắn ra xa vài mét, mới dần dần tán loạn.
Ở trong truyền thuyết mà dân gian lưu truyền, tiên nhân có thể cưỡi mây ngự gió, miệng phun phi kiếm, lấy thủ cấp của kẻ địch ở ngoài ngàn dặm!
Một màn vừa mới xảy ra, rất giống như là miệng phun phi kiếm ở trong truyền thuyết, nếu để cho phàm nhân không hiểu tu hành nhìn thấy, sợ rằng sẽ bị dọa cho gần chết.
Trên thực tế, luồng bạch khí này cũng không phải là phi kiếm gì cả.
Chỉ là bởi vì sau khi Tô Tử Mặc tu luyện Luyện Tạng Thiên, tạng phủ mạnh lên, mới có cảnh tượng kỳ dị bật hơi như kiếm này.
Đương nhiên, luồng bạch khí này không có lực sát thương gì, càng chưa nói tới việc lấy thủ cấp của kẻ địch ở ngoài ngàn dặm.
Đêm qua đã trải qua một trận ám sát, lại phải luyện chế một món Linh khí cực phẩm cho hán tử râu quai nón, Tô Tử Mặc đã không ngủ một đêm, tâm thần đã bị tiêu hao không nhỏ.
Nghỉ ngơi cho tới tận buổi trưa, giờ mới vừa mới tỉnh lại, vết thương trên cánh tay đã lành, tinh thần cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Tô Tử Mặc mới vừa ngồi xuống ghế đá trong sân, cổng đã bị người đẩy ra.
Niệm Kỳ đang ăn một chuỗi băng đường hồ lô, lách mình tiến đến, mặt lộ ra nụ cười, giống như là đang có chuyện gì vui vẻ.
"Công tử, ngươi tỉnh rồi!"
Niệm Kỳ nhìn thấy Tô Tử Mặc, con mắt sáng lấp lánh, kêu lên một tiếng.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì thế, lại làm ngươi cười vui vẻ như vậy."
"Hì hì, không thể gạt được công tử chuyện gì cả."
Niệm Kỳ cười chạy tới, ngồi ở bên cạnh.
Trong hai năm qua, Niệm Kỳ đã có biến hóa rất lớn, không chỉ thể hiện ở trên tu vi cảnh giới.
Hai năm trước, khi Niệm Kỳ vừa mới tới ở, Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được, thiếu nữ này còn rất cảnh giác đối với hắn.
Theo thời gian trôi qua, loại đề phòng này đã càng ngày càng ít.
Niệm Kỳ cũng dần dần cởi mở hơn, hoạt bát hơn rất nhiều.
Niệm Kỳ tỏ ra thần bí nói: "Công tử, ngươi đoán một chút xem, ta vừa rồi nhìn thấy cái gì ở trong Vĩnh Hưng Phường?"
"Có quan hệ với chuyện tối hôm qua à?" Tô Tử Mặc hơi nhíu mày, hỏi ngược lại.
Niệm Kỳ trừng to đôi mắt, liên tục gật đầu, sinh động như thật kể lại chuyện Thiên tử bố cáo.
"Công tử, ngươi không thấy được đâu, vẻ mặt của vị trưởng lão của Chân Hỏa Luyện Khí Phường kia quá là đặc sắc. Hừ, thực sự là hả giận a."
Trong mắt của Tô Tử Mặc lóe lên một vòng kinh ngạc.
Hắn cũng không ngờ được, Thiên tử của Đại Chu lại tỏ thái độ vào lúc này.
"Công tử, hiện nay các tu sĩ ở trong Vương thành đều đang nghị luận việc này, bọn họ đều nói là, sau này ở trong Vương thành, Mặc tiên sinh hoàn toàn có thể đi ngang..."
Niệm Kỳ học giọng điệu của người khác, lớn tiếng nói ra, có chút buồn cười.
Tô Tử Mặc cười cười.
Đương! Đương! Đương!
Nhưng vào lúc này, ngoài cổng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Hai người bọn Tô Tử Mặc nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.
Lúc này đã đến giữa tháng, muốn định chế Linh khí cực phẩm, chỉ có thể chờ đợi đến đầu tháng sau, vì sao lúc này lại có người đến?
Niệm Kỳ chạy tới, mở cổng ra.
Có hai vị tu sĩ đang đứng ở cửa, một vị nam tử trung niên trong đó mặc đạo bào màu vàng, trán rộng, ánh mắt thâm thúy, khí độ bất phàm.
Một vị khác có chút nho nhã, áo trắng tung bay, tụt lại so với người trước nửa bước chân.
Niệm Kỳ âm thầm nhíu mày.
Dùng Khuy Linh thuật của nàng, vậy mà không có cách nào dò xét ra tu vi cảnh giới của hai người kia!
Có việc này thì chỉ có hai loại tình huống.
Thứ nhất, hai người trước mắt tu luyện một loại công pháp ẩn nấp cảnh giới nào đó.
Thứ hai, chính là tu vi cảnh giới của hai người này, đã vượt xa Kim Đan Cảnh, đạt đến Nguyên Anh Cảnh!
Loại tình huống thứ hai, trước tiên bị Niệm Kỳ bài trừ đi.
Nếu như là Nguyên Anh Chân Quân, không có đạo lý nào lại tìm tới nơi này.
Mặc dù Tô Tử Mặc có thể luyện chế Linh khí cực phẩm, nhưng lại không lọt được vào mắt của Nguyên Anh Chân Quân.
"Hai vị đạo hữu, hôm nay đến đây là có chuyện gì cần làm?" Niệm Kỳ đứng ở cửa, ngăn ở trước mặt hai người hỏi.
Nam tử mặc áo bào màu vàng ở phía trước cười nói: "Tiểu cô nương, đây cũng không phải là đạo đãi khách đi, lại ngăn chúng ta ở bên ngoài nói chuyện?"
"Có lời gì, không thể nói ở bên ngoài sao?" Niệm Kỳ quay đầu, nghiêm túc hỏi.
Hai người đứng ngoài cổng nhìn nhau không nói gì, đều có chút bất đắc dĩ.
Nam tử mặc áo bào màu vàng cười nói: "Tiểu cô nương, hôm nay ta mộ danh mà đến, là muốn bái kiến Mặc tiên sinh, mời Mặc tiên sinh hỗ trợ, luyện chế một món Linh khí cực phẩm..."
"Không được."
Lời của nam tử mặc áo bào màu vàng còn chưa dứt, đã bị Niệm Kỳ cắt ngang.
Niệm Kỳ nói: "Mỗi tháng công tử nhà ta chỉ luyện chế một món Linh khí cực phẩm, hơn nữa còn luôn tổ chức cạnh tranh vào đầu tháng, ngài muốn định chế Linh khí cực phẩm, cần phải chờ tháng sau tới nơi này cạnh tranh mới được."
Nam tử mặc áo bào màu vàng hơi sửng sốt một chút.
Lâu như vậy tới nay, vẫn chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn như thế, ngăn hắn ở bên ngoài cửa.
Trong mắt của nam tử nho nhã đứng phía sau hắn lóe lên vẻ tức giận, khẽ nhíu mày, mang theo giọng điệu trách cứ nói: "Thiếu nữ, ngươi..."
"Ừm?"
Nam tử mặc áo bào màu vàng hơi liếc mắt, ngăn nam tử nho nhã lại.
Nam tử mặc áo bào màu vàng quay lại, cười nói: "Tiểu cô nương, ngươi nói cho ta biết, trước đó các ngươi đấu giá vào ngày đầu tháng, một món Linh khí cực phẩm cao nhất thì lấy được giá cả bao nhiêu?"
Niệm Kỳ không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên nói: "Một trăm hai mươi vạn Linh thạch thượng phẩm."
"Được."
Nam tử mặc áo bào màu vàng gật đầu nói: "Ta ra giá gấp đôi, mời Mặc tiên sinh tự mình ra tay, hỗ trợ luyện chế một món Linh khí cực phẩm!"
"240 vạn!"
Niệm Kỳ trong lòng giật mình.
Con số này, có thể có chút doạ người, bình thường Kim Đan Chân Nhân căn bản không lấy ra được.
Niệm Kỳ không quyết định chắc chắn được, theo bản năng nhìn Tô Tử Mặc ở trong sân.
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc bình tĩnh, chậm rãi ung dung uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống, mới gật đầu nói: "Để bọn họ vào đi."
Niệm Kỳ lách mình nhường đường, hai người bọn nam tử mặc áo bào màu vàng đi vào bên trong Mặc Linh Luyện Khí Phường.
Vừa mới bước vào trong sân, ánh mắt của nam tử mặc áo bào màu vàng đã rơi lên trên người Tô Tử Mặc, nổi lên một tia dị sắc, gật đầu ra hiệu.
"Mời ngồi."
Tô Tử Mặc cũng không đứng dậy, chỉ sang băng ghế đá đối diện, nói một câu.
Nam tử mặc áo bào màu vàng ngồi xuống, nam tử nho nhã đứng ở một bên, nhìn khắp bốn phía, hơi dừng lại một chút ở trên người Dạ Linh, ánh mắt lóe lên một cái.
Tô Tử Mặc nhìn nam tử mặc áo bào màu vàng, giống như tùy ý hỏi một câu: "Đạo hữu xưng hô như thế nào?"
"Ta họ Chu. " Mặt của nam tử mặc áo bào màu vàng không đổi sắc.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, không nói chuyện.
Nam tử mặc áo bào màu vàng mỉm cười, hỏi: "Tại hạ đã ngưỡng mộ Mạc tiên sinh từ lâu. Không biết Mặc tiên sinh đến từ môn phái nào, bản lĩnh luyện khí này, lại là học từ người nào?"
Tô Tử Mặc ngẩng đầu, vuốt vuốt chén trà trong tay, giống như cười mà không phải cười nhìn nam tử mặc áo bào màu vàng, hỏi ngược lại: "Đạo hữu không phải là muốn luyện khí sao? Bây giờ lại muốn tìm hiểu lai lịch của ta, có mục đích gì?"
"Mặc tiên sinh đa tâm rồi, trong lòng ta chỉ là có chút tò mò, vô ý thức hỏi một câu mà thôi." Vẻ mặt của nam tử mặc áo bào màu vàng như thường, nhìn giống như chỉ là vô tâm hỏi một câu.
Nam tử mặc áo bào màu vàng nhẹ gật đầu với nam tử nho nhã ở bên cạnh.
Nam tử nho nhã lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra ba mươi phần tài liệu luyện khí, lại lấy ra thêm 240 vạn Linh khí thượng phẩm, đều để vào trong túi trữ vật, đặt ở trước mặt Tô Tử Mặc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất