Chương 287: Chém giết
Lần này, hai người đều đã động sát tâm.
Hơn nữa, hai người đều rất tự tin về bản thân mình, có thể trấn sát đối phương!
Cho nên Tô Tử Mặc mới dẫn dụ Đái Húc ra khỏi Vương thành.
Mà Đái Húc biết rõ Tô Tử Mặc cố ý, cũng không sợ gì mà đuổi theo.
Hai người đều là con mồi của nhau, rốt cuộc là ai bị săn giết, thì phải nhìn xem thủ đoạn của người nào mạnh hơn!
Đái Húc vận chuyển linh lực, bên ngoài thân thể lóe ra một đạo quang mang, một đầu linh mạch thoáng hiện, tản ra ánh sáng linh mạch chói mắt.
"Ngươi chẳng qua chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ còn ta là tu sĩ đã khai mạch, ngươi lấy gì để đấu cùng ta!"
Đái Húc cười lạnh một tiếng, vận chuyển linh lực, phi kiếm trong tay vù vù run rẩy, ba đạo Linh Văn lấp lóe.
Thượng phẩm Linh khí!
Sưu!
Một đạo kiếm quang phá toái hư không, nhanh chóng đâm về phía Tô Tử Mặc.
Cùng lúc đó, Đái Húc vung tay áo, tay bấm Linh quyết, hét lớn một tiếng, chỉ về phía trước.
"Rống!"
Một tiếng tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.
Một Linh Yêu do linh lực ngưng tụ thành xuất hiện trong hư không, mặt mũi dữ tợn, ngửa mặt lên trời gào thét, tản ra sát ý kinh thiên, vồ về phía Tô Tử Mặc.
Phi kiếm cùng linh thuật đồng thời đánh tới!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút thay đổi, ngón cái và ngón giữa đan xen, nhanh chóng kết thành một thủ ấn kỳ quái, chậm rãi đánh về phía trước.
Phục Ma Ấn!
Không cần thăm dò.
Chỉ vừa ra tay, Tô Tử Mặc đã đánh ra linh thuật mạnh nhất mà mình học được!
Linh lực trong đan điền điên cuồng tràn vào thủ ấn mà Tô Tử Mặc vừa đánh ra.
Ầm!
Theo tiếng vang thật lớn, một bàn tay lớn màu vàng óng từ trên trời giáng xuống, phá vỡ bầu trời, đè nát khí lưu, nghiền ép tới Linh Yêu cùng phi kiếm kia, thanh thế cực kỳ doạ người!
Vẻ mặt Đái Húc thoáng biến đổi.
Hắn thấy rõ ràng, bàn tay lớn màu vàng óng này nhìn như được ngưng tụ từ linh lực, nhưng lại giống như thực chất, là bàn tay của thần linh từ trên trời giáng xuống, muốn trấn áp tất cả tội ác trên thế gian!
Ầm!
Giữa không trung, Linh Yêu dữ tợn đang gầm thét bị bàn tay lớn màu vàng óng đập tới, bên ngoài thân thể lập tức hiện ra từng vết rách.
Trong nháy mắt đã tán loạn ở giữa không trung!
Đái Húc biến sắc.
Bình thường với linh lực của Trúc Cơ nhất mạch, ngưng tụ ra linh thuật tuyệt đối có thể dễ dàng đánh ngã một Trúc Cơ hậu kỳ.
Mà bây giờ, tình huống lại hoàn toàn tương phản!
Như thế chỉ có một khả năng, chính là linh thuật của đối phương cực kỳ cường đại, uy lực vượt xa linh thuật của hắn!
Giữa không trung, phi kiếm của Đái Húc chống lại bàn tay lớn màu vàng óng, khó có tiến thêm.
Hơn nữa thân kiếm không ngừng run rẩy uốn lượn, linh lực bất ổn, dần có xu thế tán loạn, có lẽ là sắp không chống đỡ nổi nữa.
Đái Húc cười lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể lần thứ hai vận chuyển.
Xoạt!
Bên trong áo giáp màu vàng óng của Đái Húc, lại bắn ra một đạo linh quang.
Hai linh mạch!
Tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đã đả thông được mấy đầu kinh mạch, lợi dụng Khuy Linh thuật không thể nào dò xét ra, trừ phi tự tu sĩ lộ ra.
Mà bây giờ, Đái Húc đã để lộ ra hai đầu linh mạch!
Linh lực trong hai linh mạch phun trào, khí thế bàng bạc.
Đái Húc điều khiển phi kiếm, quang mang trên phi kiếm lại mạnh lên, lực lượng cũng nhanh chóng tăng lên, thân kiếm thẳng tắp, phong mang lăng lệ, tiếp tục chống đỡ bàn tay lớn màu vàng óng!
Phục Ma Ấn có mạnh hơn cũng có cực hạn, khó mà bù đắp được chênh lệch quá nhiều về tu vi cảnh giới.
"Tô Tử Mặc, nếu như ngươi chỉ có như thế thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!"
Khi lực lượng hai phe đang kịch liệt đối đầu, Đái Húc vẫn có thể phân tâm nói chuyện, có thể thấy được hắn còn dư lực!
Tô Tử Mặc không đáp, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.
Đái Húc không dùng toàn lực, mà hắn cũng còn chuẩn bị phía sau.
"Phá!"
Đúng lúc này, bên ngoài thân thể Đái Húc lần thứ hai lóe ra một đạo linh quang, khẽ quát một tiếng.
Linh mạch thứ ba!
Ba linh mạch đồng thời bộc phát ra lực lượng, phong mang trên phi kiếm giữa không trung càng mạnh hơn.
Song phương giằng co thêm một lúc, sau đó phi kiếm đâm xuyên bàn tay lớn màu vàng óng, thế đi không ngừng, đâm về phía đầu của Tô Tử Mặc!
Ngay khi Đái Húc lộ ra linh mạch thứ ba, Tô Tử Mặc liền đã ý thức được, với tu vi cảnh giới của hắn và thủ đoạn tu tiên thì, rất khó có thể chém giết Đái Húc.
Bàn tay lớn màu vàng óng bị đâm xuyên, trên bàn tay hiện ra từng vết rách, tan ra.
Sưu!
Kiếm quang lạnh thấu xương, tốc độ cực nhanh bắn tới!
Nhưng phản ứng của Tô Tử Mặc lại càng nhanh hơn!
Gần như trong nháy mắt khi phi kiếm đâm rách bàn tay lớn màu vàng óng, thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, đã di chuyển khỏi vị trí lúc đầu, sau lưng chỉ lưu lại một chuỗi tàn ảnh.
Hô!
Giống như một chú liệt mã, chỉ trong chớp mắt Tô Tử Mặc đã phi đến trước người Đái Húc.
Sau thân pháp Thần Câu Quá Khích, Tô Tử Mặc lập tức biến chiêu, phóng về phía trước một bước dài, dùng tới Lê Thiên Bộ.
Ầm!
Bước ra một bước, đất rung núi chuyển, khí thế của Tô Tử Mặc phóng đại!
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rõ, lóe ra sát ý điên cuồng, đột nhiên nhô ra hai tay, chụp vào hai tay Đái Húc, quỳ gối dồn sức đụng tới phía trước!
Thần Câu Phân Thây!
Dựa vào Thần Câu Quá Khích bộc phát, rút ngắn khoảng cách, đi tới gần, mượn Lê Thiên Bộ, bộc phát ra khí thế trùng thiên, phối hợp với Thần Câu Phân Thây, toàn bộ quá trình liền mạch như nước chảy mây trôi, không có một chút cảm giác vướng víu nào!
Chỉ cần hai tay của Đái Húc bị Tô Tử Mặc chế trụ, hắn nhất định sẽ phải chết!
Thần Câu Quá Khích và Lê Thiên Bộ bộc phát, lại thêm lực lượng của Thần Câu Phân Thây, đủ để khiến thân thể Đái Húc chia năm xẻ bảy!
Đối mặt với thế công như mưa giông gió bão của Tô Tử Mặc, trong mắt Đái Húc khẽ hiện lên một tia bối rối, nhưng trong nháy mắt đã trấn định lại.
"A!"
Đái Húc nổi giận gầm lên một tiếng, bên ngoài thân thể lại thoáng hiện linh quang!
Ầm!
Linh mạch thứ tư hiển hiện!
Linh mạch thứ năm!
Linh mạch thứ sáu!
Trong nháy mắt, sáu linh mạch hiện lên bên ngoài thân thể Đái Húc.
Khí tức của Đái Húc tăng vọt, linh lực nồng đậm, tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Trúc Cơ Lục mạch!
Kỳ kinh bát mạch, tu sĩ Trúc Cơ có thể đả thông sáu linh mạch cũng không nhiều.
Hơn nữa trong tám kinh mạch, cũng không phải mỗi kinh mạch đều có độ khó tương tự, càng đi về sau sẽ càng khó.
Trừ phi tiến vào thượng cổ chiến trường, ở bên trong đạt được đại cơ duyên, nếu không ở trên Thiên Hoang đại lục, có thể đả thông sáu đầu kinh mạch gần như đã là cực hạn!
Lúc đầu, Đái Húc cũng không muốn dùng toàn lực.
Bởi vì hắn thấy Tô Tử Mặc chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi cảnh giới thua xa với hắn, căn bản không cần phải thế.
Thắng bại một trận chiến này đã sớm được quyết định.
Mà bây giờ, khi Tô Tử Mặc bộc phát ra một đợt thế công cường thế vô cùng này, Đái Húc mới ý thức được, một trận chiến này không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Linh lực trong sáu kinh mạch, trong nháy mắt bộc phát!
"Ngươi muốn chết!"
Hai mắt Đái Húc lộ ra hung quang, hai tay ôm trước người, ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng bằng linh lực cực lớn, ngăn ở trước mặt Tô Tử Mặc.
Quả cầu ánh sáng bằng linh lực này gần như đã ngưng tụ toàn thân lực lượng của Đái Húc, không thể khinh thường.
Hai mắt Tô Tử Mặc nhắm lại.
Nếu như Đái Húc chỉ là Trúc Cơ ba mạch, thậm chí là Trúc Cơ tứ mạch, Tô Tử Mặc vẫn có đủ tự tin dựa vào thân thể bộc phát là có thể đánh chết hắn!
Mà bây giờ, Đái Húc bộc phát ra lực lượng Trúc Cơ lục mạch, chỉ dựa vào nhục thân, Tô Tử Mặc không thể nào đối cứng.
Lúc này, Thần Câu Quá Khích kết hợp với Lê Thiên Bộ khiến cho thế xông của Tô Tử Mặc quá mạnh, muốn lâm thời biến chiêu thì không kịp rồi.
Vận chuyển huyết mạch.
Ầm ầm!
Rầm rầm!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc truyền đến tiếng vang động khủng bố kinh người, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn, lại như sóng triều bành trướng, thanh thế doạ người!