Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 354: Ta xem ai dám động đến

Chương 354: Ta xem ai dám động đến
Đám tu sĩ không ngừng phóng tới thông đạo thứ tư, kẻ nào cũng đỏ mắt, vẻ mặt hưng phấn.
Khai Mạch đan, chỉ có lần đầu tiên dùng mới hữu hiệu quả, cho dù là ở thời đại Thượng Cổ cũng là vật cực kỳ hi hữu, rất khó luyện chế, đều là ban thưởng mà siêu cấp tông môn giành cho chân truyền đệ tử.
"Phát hiện mấy hạt Khai Mạch đan "
"Nghe nói là ba hạt."
"Quá ít."
"Không có cách nào, trừ phi là di chỉ của đại tông môn, nếu không nào có nhiều Khai Mạch đan như vậy. Trong động phủ của Kim Đan chân nhân này lại có thể phát hiện ra ba hạt Khai Mạch đan đã coi như là gặp phải đại vận rồi."
Ở bên ngoài, tụ tập mấy trăm tu sĩ, số lượng còn đang không ngừng tăng lên!
"Cơ Dao Tuyết, vương triều Đại Chu các ngươi không bảo vệ được ba hạt Khai Mạch đan này, bản Vương khuyên các ngươi, đừng nên không biết sống chết!" Hoàng tử Đại U lên tiếng.
" Không sai, giao Khai Mạch đan ra!" Có tu sĩ lạnh lùng hô.
Ở tận cùng bên trong linh đan thất, đám người Cơ Dao Tuyết tụ lại thành một đoàn, hình thành thế phòng ngự, vẻ mặt nghiêm túc, dưới chân có mấy thi thể đang nằm.
"Ông!"
Sau lưng Kỷ Thành Thiên vỗ vỗ hai cánh, cực phẩm phi kiếm rời tay, xoay quanh bên người, trên thân kiếm lóe ra bốn đạo linh quang sáng ngời chói mắt, phát ra từng đợt kiếm reo.
Kỷ Thành Thiên nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Muốn đoạt đan thì phải hỏi kiếm trong tay của ta trước!"
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Kỷ Thành Thiên cũng đang lo sợ bất an, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thế cục lúc này đang cực kỳ bất lợi đối với bọn hắn.
Ba hạt Khai Mạch đan, trong nháy mắt đã khiến đám người Cơ Dao Tuyết biến thành mục tiêu công kích!
Nếu không có Kỷ Thành Thiên cùng Dạ Linh liên tục ra tay, sạch sẽ gọn gàng đánh chết mấy tên tu sĩ động thủ đoạt đan, thì sợ rằng trong lúc hỗn loạn, mấy người bọn họ đã bị che mất.
"Ha ha."
Hoàng tử Đại U khẽ cười một tiếng, nói: "Vị đạo hữu này, ngươi cũng không cần khoe khoang. Chúng ta có mấy trăm người, mỗi một người tùy tiện chém một kiếm, các ngươi đã không chịu được rồi."
"Nhưng các ngươi cũng đừng hòng toàn thân trở ra!" Tuy Cơ Dao Tuyết là nữ tử, nhưng lúc này ở giữa hai đầu lông mày lại mang theo một tia lăng lệ và sát phạt, một bước cũng không nhường.
Đoạt được Khai Mạch đan rồi, nào có đạo lý phải giao ra.
Bây giờ, sở dĩ đám tu sĩ khác còn không động thủ, chỉ là vì còn cố kỵ Kỷ Thành Thiên giữa không trung và Dạ Linh trên mặt đất.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tu sĩ phía ngoài càng ngày càng kéo đến nhiều, sự kiên nhẫn của đám tu sĩ ở đây cũng dần dần tiêu hao hết.
Trong mắt kẻ nào cũng lộ ra hung quang, tay nắm Linh quyết, tế ra phi kiếm, lúc nào cũng có thể động thủ!
Hoàng tử Đại U đảo mắt lướt qua gương mặt Cơ Dao Tuyết, Lãnh Nhu, Tô Tiểu Ngưng, sâu kín cười nói: "Ba vị tiên tử, ta thật sự không nhẫn tâm ra tay bẻ hoa, các ngươi tốt nhất nên thức thời một chút. Một khi đại chiến bộc phát, ta cũng không bảo vệ được các ngươi, ha ha..."
"Đây là ân oán giữa Đại Chu cùng Đại U, có một số tu sĩ, ta khuyên các ngươi một câu, chớ để người khác coi thành vũ khí!" Cơ Dao Tuyết không thèm nhìn Đại U Hoàng tử, chỉ đảo mắt nhìn về phía các tu sĩ khác, ý đồ khiến đám người khác không xông lên đến.
Hoàng tử Đại U hừ lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe lên một tia ngoan độc, cất giọng nói: "Chư vị, muốn đoạt đan, nhất định phải thấy máu! Khai Mạch đan đã càng ngày càng ít, bây giờ ở đây lại có ba hạt, cuối cùng sẽ thuộc về người nào, mọi người đều dựa vào bản lĩnh để đoạt đi!"
Nói xong, Hoàng tử Đại U vùng cánh tay, lạnh giọng hô: "Giết!"
Ầm!
Một tiếng hô này khiến chiến hỏa trong nháy mắt bùng lên, đám người cũng rống lên.
Hơn một trăm vị tu sĩ bấm Linh quyết, tấn công về phía đám người Cơ Dao Tuyết, linh thuật như cuồng phong mưa rào, hào quang tràn ngập, phô thiên cái địa dũng mãnh lao tới.
Không khí trong linh đan thất này dường như đã hóa thành thực chất, trong nháy mắt sôi trào lên!
Sưu! Sưu! Sưu!
Kiếm khí xé gió bắn tới.
Vô số kiếm quang phun trào bắn ra vạn trượng quang mang, nhiệt độ trong cả tòa linh đan thất đột nhiên hạ thấp đi rất nhiều.
Đây hoàn toàn là thế công hủy thiên diệt địa!
Trong thời khắc này, cho dù là Trúc Cơ sáu mạch-sắc mặt của Kỷ Thành Thiên cũng đã trở nên tái nhợt.
Cục diện trước mắt còn hung hiểm hơn so với hơn mười ngày trước bị hai đại vương triều Đại Chu, Đại Hạ vây khốn!
Đám người Cơ Dao Tuyết vội vàng bóp nát hộ thân phù lục.
Lãnh Nhu lập tức lấy ra tất cả phù lục phòng ngự trong túi trữ vật, ném hết ra ngoài, có chừng mấy chục tấm phù lục, ngưng tụ ra từng màn chắn chung quanh bọn hắn.
Đây chính là chỗ cường đại của Chế Phù Sư.
Sức chiến đấu chính diện của Chế Phù Sư không quá mạnh, nhưng nếu có đủ loại phù lục, phù lục công kích, phù lục phòng ngự đập xuống, thậm chí có khả năng vượt cấp chém giết đối thủ!
Ầm! Ầm! Ầm!
Linh thuật đụng vào màn chắn của phù lục, phát ra tiếng nổ vang.
Mấy trăm tu sĩ đồng thời ra tay, lực lượng bộc phát ra quá mạnh, màn chắn phù lục do Lãnh Nhu phóng ra đã vỡ nát tan tành.
Hơn mười tu sĩ của Vương triều Đại U trên người khoác trọng giáp, tay cầm cương đao, liều chết xung phong về phía đám người Cơ Dao Tuyết.
Trong đám người, còn có một số Luyện Thể Sĩ nhanh chóng tiếp cận.
Đột nhiên!
Một bóng đen hiện lên, như U Linh trong đêm tối, tốc độ cực nhanh, nhào về phía hơn mười tu sĩ Đại U đang chạy tới.
Dạ Linh!
Mười móng vuốt như đao nhọn lặng yên không tiếng động nhô ra, trên móng vuốt lóe ra hàn quang lạnh thấu xương, trực tiếp chộp vào yết hầu của hai người tu sĩ.
Trên cổ hai người này lập tức be bét máu thịt, máu me đầm đìa, dĩ nhiên đã bỏ mình.
Đuôi của Dạ Linh như roi thép vung vẩy đánh tới đám người, mấy tên tu sĩ bị quất trúng khiến thân thể chia năm xẻ bảy, gai nhọn trên đuôi xuyên qua đầu của hai tu sĩ rồi mới ngừng lại!
"Rống!"
Dạ Linh cúi đầu xuống, làm bộ muốn lao vào, miệng máu mở ra, lộ ra răng nanh dữ tợn, sâu trong yết hầu phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Cả tòa linh đan thất này đều ở lắc lư, vô số bụi bặm bay xuống.
"A! A! A!"
Đám tu sĩ tiếng kêu rên liên hồi, toát ra vẻ thống khổ, thi nhau dừng tay, theo bản năng che hai lỗ tai.
Có tu sĩ sớm bố trí ra phù lục hộ thân, nhưng màn chắn cũng lập tức vỡ!
Tu sĩ cách Dạ Linh gần nhất hai mắt nhô lên, vằn vện tia máu, khóe mắt, hai lỗ tai, miệng mũi đều tràn ra một tia máu tươi,
Thất khiếu chảy máu!
Đám tu sĩ này bị tiếng gầm khiến con ngươi dần dần tan rã, mềm nhũn ngã ngược trên mặt đất, thế mà lại bị tiếng gào của Dạ Linh đánh chết!
Thấy cảnh này, đông đảo tu sĩ đều hoảng sợ biến sắc.
Ngay sau đó, Dạ Linh lại trở về bên cạnh Tô Tiểu Ngưng, ánh mắt sâm lãnh nhìn khắp bốn phía, thận trọng bảo vệ nàng.
Ông!
Hư không hiện ra một gợn sóng nhạt như không có dấu vết, giống như mặt hồ bình tĩnh chỉ gợn lên chút sóng lăn tăn, đâm vào trong đám người.
Phiêu Miểu Kiếm, Hư Vô!
Phốc!
Đầu của một tu sĩ bị đâm xuyên, vẫn lạc tại chỗ.
Mấy người Cơ Dao Tuyết, nhóc mập mạp cũng thi nhau xuất thủ.
Trong nháy mắt, Vương triều Đại U đã chết hơn mười vị tu sĩ, trong mắt Hoàng tử Đại U lóe lên vẻ oán độc, nhưng vẫn cố gắng bình phục tâm thần, rống to: "Chư vị ổn định trận cước, bọn hắn chỉ có mười người, chúng ta hợp lực xuất thủ, căn bản không cần lo lắng đầu yêu thú này!"
Mới một hiệp giao thủ, mấy chục đạo phù lục của Lãnh Nhu hình thành bình chướng đã vỡ vụn.
Mặc dù đám người Cơ Dao Tuyết bình yên vô sự, hơn nữa có Dạ Linh trợ giúp, phản sát mấy người, nhưng đám tu sĩ kéo đến càng tụ càng nhiều, chỉ cần lần thứ hai hợp lực xuất thủ, bọn hắn nhất định có thương vong!
Trong thế công dày đặc này, cho dù là Dạ Linh cũng chưa chắc có thể bảo vệ Tô Tiểu Ngưng chu toàn.
"Giết cho ta!"
Hoàng tử Đại U lại vung bàn tay lên, hô lớn.
"Ta xem ai dám động đến!"
Nhưng đúng lúc này, ở phía sau đám người, truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
Ngay sau đó, tiếng tay áo tiếng xé gió truyền đến, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới gần, một khí tức mãnh liệt làm tâm thần người ta run rẩy kéo tới!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất