Chương 355: Chấn nhiếp quần tu
Chiến trường bên trong hỗn loạn, mấy trăm tu sĩ xen lẫn ở trong đó, sao có thể bởi vì một người hô dừng tay là dừng tay.
Trong đám người, vẫn có một số tu sĩ tế ra phi kiếm, bấm Linh quyết.
Hưu! Hưu! Hưu!
Tiếng xé gió vang lên, tốc độ cực nhanh, mấy điểm hàn quang lóe lên rồi lại biến mất.
Người chưa tới, mũi tên đã tới trước.
Phốc! Phốc! Phốc!
Mấy tiếng giòn vang, huyết quang thoáng hiện, mấy tu sĩ vừa mới ngưng tụ ra linh thuật, cũng mới tế ra phi kiếm nhưng còn chưa kịp đánh ra cũng đã bị mũi tên đâm xuyên đầu, mất mạng tại chỗ!
"Người nào!"
Trong nháy mắt đám người rối loại, cả đám không ngừng gào thét.
Hô!
Một bóng người màu xanh nhanh như tia chớp đã chạy đến, trong nháy mắt, người này đã lướt qua đỉnh đầu của đám tu sĩ, xông vào trong linh đan thất, chậm rãi hạ xuống trước mặt đám người Cơ Dao Tuyết.
"Lại là ngươi!"
Hoàng tử Đại U nhìn thấy là Tô Tử Mặc thì sầm mặt lại, nhưng trong giây lát, trong lòng lại có chút mừng thầm.
Cục diện này dù là ai tới đều phải chết!
Hoàng tử Đại U không tin thanh sam tu sĩ nhìn văn nhược không chịu nổi một kích này, có thể ở thay đổi thế cục với tình hình hiện nay.
Phải biết rằng bọn họ có hàng trăm hàng ngàn Trúc Cơ khai mạch, cho dù là Trúc Cơ bảy mạch đến đây, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra!
Tô Tử Mặc quét mắt qua, thấy đám người Cơ Dao Tuyết không bị thương mới yên lòng.
"Tử Mặc, cẩn thận, đối phương ít nhất cũng có hơn mười Trúc Cơ sáu mạch!"
Cơ Dao Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng đúng lúc này, tu sĩ từ Linh khí thất đuổi theo cũng lần lượt đuổi tới, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc có chút kiêng kị, lại có chút không cam lòng.
Trong đó, một tu sĩ của Vương triều Đại U chỉ Tô Tử Mặc, thở hào hển nói ra: "Khởi bẩm điện hạ, trong Linh khí thất có một kiện Linh khí hoàn mỹ bị người này cướp đi, chính là cây cung trong tay hắn!"
Linh khí hoàn mỹ!
Nghe được bốn chữ này, rất nhiều tu sĩ để sáng mắt, vô số ánh mắt đồng thời bắn tới nhìn trường cung trong tay Tô Tử Mặc, trong mắt lóe ra sự tham lam.
" Được, tốt, tốt! Ba hạt Khai Mạch đan, còn có một Linh khí hoàn mỹ..."
Hoàng tử Đại U vỗ tay cười, nụ cười càng ngày càng âm lãnh, thanh âm dần dần trở nên lạnh lẽo thấu xương, lạnh giọng nói: "Ta cũng muốn nhìn một chút, người của vương triều Đại Chu các ngươi có mấy cái mạng mà dám cầm!"
"Thật trùng hợp."
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, nói: "Ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi có mấy cái mạng mà dám đoạt!"
Vừa dứt lời, trong mắt Tô Tử Mặc cũng lóe ra một tía sáng, chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một mũi tên dài, lắp lên trên dây cung.
Trên Yểm Nguyệt cung lóe lên ánh sáng.
Hưu!
Trường tiễn phá không, đâm thẳng tới đầu của Hoàng tử Đại U, hàn quang chớp mắt đã áp sát!
"Không tốt!"
"Điện hạ cẩn thận!"
Không có ai ngờ được, trong tình huống đang đối mặt với mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ đằng đằng sát khí mà Tô Tử Mặc lại không chút sợ hãi, lại dám động thủ trước!
Khí phách này lớn đến mức nào chứ!
Đáng sợ hơn là tốc độ của một mũi tên này quá nhanh, lực lượng quá mạnh, có muốn tránh cũng không thể tránh!
Hoàng tử Đại U hoảng sợ biến sắc.
Thân hình một hộ vệ Đại U lóe lên, ngăn ở trước người Hoàng tử Đại U, tiện tay vung ra một tấm chắn lớn, tấm chắn rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng ầm ầm.
Coong!
Trên tấm chắn này xuất hiện một lỗ tròn.
Trường tiễn xuyên thấu tấm chắn, lại đâm xuyên đầu của người nọ, cuối cùng còn nặng nề đâm vào ngực của Hoàng tử Đại U rồi mới khó khăn dừng lại, rơi xuống trên mặt đất.
Răng rắc!
Hộ tâm kính trên ngực Hoàng tử Đại U cũng xuất hiện từng vết rách.
Hưu!
Không đợi Hoàng tử Đại U tỉnh táo lại, lại có tiếng xé gió vang lên, không khí giống như đều bị mũi tên này xé rách, làm cho tâm thần người ta run rẩy.
Mũi tên thứ hai!
"Xoẹt!"
Hai hộ vệ Đại U phản ứng nhanh nhất, vội rút trường đao ra, nặng nề chém tới mũi tên từ đối diện đang đâm tới.
Coong! Đang!
Tiếng linh khí va chạm vang lên, tia lửa bắn tứ tung.
Toàn thân hai hộ vệ Đại U run lên, bàn tay bị xé rách, cả hai kêu lên một tiếng đau đớn, trường đao tuột tay bay ra.
Soạt!
Một tiễn này lần thứ hai đâm trúng ngực Hoàng tử Đại U, mặc dù bị hai vị hộ vệ ngăn cản, lực lượng suy giảm hơn nửa, nhưng hộ tâm kính ở ngực hắn cũng theo tiếng vỡ vụn!
Hưu!
Lại một mũi tên xé gió bắn tới, hoàn toàn không cho Hoàng tử Đại U cơ hội thở dốc.
Liên tục hai mũi tên, mặc dù không thể gây tổn thương cho Đại U Hoàng tử, nhưng hắn đã sớm bị dọa đến sợ vỡ mật, hồn phi phách tán.
Lúc này, Hoàng tử Đại U vừa mới tế ra phi kiếm, muốn đằng không mà lên, chạy khỏi nơi đây thì trước mắt lại đột nhiên hiện ra một tia hàn quang, càng lúc càng lớn.
Hoàng tử Đại U ngửi được khí tức tử vong đang đến gần.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoàng tử Đại U vừa mới vọt lên thì một tia hàn quang đã chui vào lồng ngực của hắn, đâm xuyên người hắn rồi bay ra, nặng nề đâm vào trên vách đá cách đó không xa.
Đuôi mũi tên nhiễm máu tươi liên tục rung động, bắn ra từng giọt máu tươi.
Ánh mắt Hoàng tử Đại U tan rã, khi rơi xuống mặt đất đã khí tuyệt bỏ mình.
Một mũi tên này không chỉ đâm xuyên thân thể của Hoàng tử Đại U, lực lượng khổng lồ còn đánh nát lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn, chặt đứt tất cả sinh cơ của hắn!
Ba mũi tên, một Trúc Cơ sáu mạch mất mạng!
"Tiểu súc sinh, ngươi dám..."
Một tu sĩ khác của Đại U đỏ bừng hai mắt, bỗng nhiên quay người muốn xông lên liều mạng.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc không nói một lời, chỉ giương cung cài tên.
Hưu một tiếng, người này ngã xuống đất mất mạng, trường tiễn xuyên qua thân thể của hắn, lại đâm xuyên hai tu sĩ Đại U đằng sau nữa.
Ba người vẫn lạc!
"Ngươi..."
Một tu sĩ Đại U khác vừa mới nói chuyện.
Tô Tử Mặc lại giơ tay bắn ra một mũi tên.
Người này đã sớm chuẩn bị, lập tức bóp nát phù lục hộ thân.
Phốc!
Màn sáng do hộ thân phù lục hình thành lập tức vỡ vụn, người này cũng lập tức ngã xuống đất, trên mặt người này bị trường tiễn bắn ra một lỗ máu, phơi thây tại chỗ.
Trong nháy mắt, tu sĩ của Vương triều Đại U đã bị Tô Tử Mặc dùng mấy mũi tên bắn giết gần hết, đã không có còn lại bao nhiêu người.
Tô Tử Mặc đứng ở phía trước, tay trái cầm Yểm Nguyệt cung, ngắm nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói ra: "Ai dám xông lên một chút, ta sẽ lấy mạng của người đó!"
Hí!
Đông đảo tu sĩ hít một hơi khí lạnh, ánh mắt lấp lóe, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc dần dần thay đổi.
Ở trong mắt đám người, thanh sam tu sĩ này nhìn văn nhược không chịu nổi, nhưng hắn đứng sừng sững trong đám người, trong tay mang theo một cây đại cung màu ánh trăng, ròng rã mấy trăm vị tu sĩ Trúc Cơ lại không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ!
Ai dám động đến một chút, ta sẽ lấy mạng của người đó.
Ngữ khí bình thản nhưng cũng không người nào dám nghi vấn!
Trong lòng đám tu sĩ hiểu rõ, nếu như bọn hắn đồng thời xuất thủ, cho dù thanh sam tu sĩ này có tiễn pháp chuẩn xác hơn, lực lượng có mạnh hơn, cũng không giết xong tất cả mọi người.
Người này nhất định sẽ chết!
Nhưng mọi người cũng ý thức được, thanh sam tu sĩ này có năng lực giết chết mỗi người ở đây, cho dù có là Trúc Cơ sáu mạch cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra!
Không người nào dám ra mặt.
Một người, một cây cung, chấn nhiếp mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ, không người dám động!
Nhưng đúng lúc này, một vị tu sĩ đột nhiên la lớn: "Trong tay người nọ còn có một Linh khí hoàn mỹ khác, là một thanh trường đao màu đỏ ngòm."
" Không sai, chúng ta tận mắt nhìn thấy!" Một người khác đáp.
Hai Linh khí hoàn mỹ!
Trong đám người xôn xao một mảnh.
"Ừ"
Tô Tử Mặc chuyển mắt, nhìn tới người vừa lên tiếng kia, trong lòng hiểu rõ.
Nói chuyện là tu sĩ hai đại vương triều Đại Hạ, Đại Thương.
Hơn mười ngày trước, hai đại vương triều tan tác, những tu sĩ này may mắn chạy ra, bây giờ cũng đến chỗ này, phân tán ra, ẩn tàng trong đám người.
"Chúng ta có mấy trăm vị đạo hữu, đồng loạt ra tay, trường cung của người này có thể phát huy ra uy lực lớn thế nào chứ? "
" Không sai, các vị đạo hữu chớ bị người này hù sợ. Nghe nói người này là đệ nhất Luyện Khí Sư Đại Chu, trong túi trữ vật còn có rất nhiều Linh khí cực phẩm, giết hắn, những bảo vật này chính là của chúng ta!"
Nghe đến mấy câu này, đám tu sĩ vốn đang do dự muốn lùi lại, lần thứ hai động sát tâm.
Trong đám người, bắt đầu trở nên xao động.