Chương 356: Ngươi đang tìm ta sao
Hai kiện Linh khí hoàn mỹ, ba hạt Khai Mạch đan, lại thêm rất nhiều Linh khí cực phẩm, đủ để đám tu sĩ mất lý trí!
"Một khi động thủ, nhất đinh sẽ có tu sĩ chết dưới trường cung này, nhưng chỉ cần người bị chết không phải ta thì ta sẽ có cơ hội đoạt được Linh khí hoàn mỹ cùng Khai Mạch đan!"
"Cây cung này tối đa cũng chỉ có thể bắn được mười mũi tên, mà chúng ta có hàng trăm hàng ngàn tu sĩ, hắn có thể giết được mấy người "
Đông đảo tu sĩ đều mang tâm tư, đã bắt đầu rục rịch.
Một tu sĩ gầy gò nấp trong bóng tối, ánh mắt giống như rắn độc, nhìn chòng chọc vào Tô Tử Mặc.
Trong thạch thất, bắt đầu tràn ngập một luồng sát khí.
"Giết!"
Trong đám người, cũng không biết là ai hô lớn, trong mắt rừng rực chiến hỏa.
Tô Tử Mặc nhìn cũng thèm không nhìn, lật tay bắn ra một mũi tên, lần theo thanh âm kia để bắn xuyên qua, trong nháy mắt đã bắn chết tên tu sĩ Đại Hạ ẩn tàng trong đám người!
Vô số phi kiếm phá không, bén nhọn lăng lệ, linh khí trong thạch thất cuồn cuộn, rất nhiều linh thuật ầm ầm đánh tới.
Tô Tử Mặc không lùi không tránh, hai mắt sáng rõ, bàn tay đập vào túi trữ vật, tổng cộng mười tám thanh phi kiếm trong nháy mắt hiện ra.
Thân kiếm run rẩy, linh quang đại thịnh, phi kiếm rong ruổi, ở giữa không trung lưu lại từng vết kiếm, tạo ra ánh sáng trận văn.
Trong nháy mắt, mười tám thanh phi kiếm đã tập hợp chũng một chỗ, mũi kiếm cùng quay ra phía ngoài, hình thành một kiếm thật lớn hình mâm tròn, tựa như một mặt trời nhỏ, tách ra mười tám đạo kiếm khí hừng hực chói mắt, sắc nhọn bức người!
Chúc Chiếu kiếm trận!
Đương! Đương! Đương!
Từng tiếng va chạm chói tai vang lên, rất nhiều thượng phẩm phi kiếm đụng vào Chúc Chiếu kiếm trận đều bị bắn bay, đâm vào trên vách tường thạch thất, thân kiếm run rẩy không dứt.
"Kiếm Trận Sư, người này lại là Kiếm Trận Sư!"
"Mười tám chuôi cực phẩm phi kiếm, trong túi trữ vật của hắn khẳng định còn có rất nhiều bảo vật!"
"Kiếm trận thật mạnh!"
Đám tu sĩ ầm ĩ xôn xao.
"Đi!"
Tô Tử Mặc chỉ về phía trước, mặt trời nhỏ từng mười tám thanh phi kiếm bắn về phía trong đám người, kiếm quang lạnh thấu xương, kiếm ảnh bay tán loạn, từng đợt sương máu màu đỏ tươi nhức mắt bắn ra.
Giết chóc đã bắt đầu!
Khi mới chỉ là Trúc Cơ ba mạch, Chúc Chiếu kiếm trận của Tô Tử Mặc đã có thể trấn sát Trúc Cơ năm mạch.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã đả thông linh mạch thứ tư, linh lực càng thêm hùng hậu, uy lực của Chúc Chiếu kiếm trận càng mạnh.
Mặc dù những tu sĩ này trước mắt đều là thiên tài của từng tông môn thế lực ở Thiên Hoang đại lục, nhưng vẫn không thể chống lại uy lực của Chúc Chiếu kiếm trận.
"A! A! A!"
Trong đám người, truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Coong!
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc thu Yểm Nguyệt cung lại, từ trong túi trữ vật xách ra một thanh trường đao to lớn đỏ ngòm, trở tay vung mạnh!
Đương! Đương! Đương!
Rất nhiều phi kiếm đâm tới lại bị Huyết Thối đao chém đứt đoạn tại chỗ, rơi lả tả trên đất.
Trừ phi là Linh khí cực phẩm, còn Linh khí thượng phẩm đã không ngăn được sự sắc bén của Huyết Thối đao nữa!
Rầm rầm!
Ầm ầm!
Tô Tử Mặc vận chuyển huyết mạch, trong cơ thể giống như nhấc lên một đợt sóng cả, kéo theo là tiếng sấm ầm ầm rung động, và âm thanh hổ báo quỷ dị, thật sự là chấn động lòng người.
Tô Tử Mặc nắm chặt Huyết Thối đao, chỉ vào một đám tu sĩ ở phía xa, lớn tiếng nói: "Đây chính là Linh khí hoàn mỹ Huyết Thối đao, ta xem các ngươi có ai còn mệnh để lấy!"
Đám tu sĩ hoàn toàn bị thủ đoạn của Tô Tử Mặc chấn nhiếp, câm như hến.
"Xuất thủ!"
Cùng lúc đó, Cơ Dao Tuyết ra lệnh.
Đám người Phiêu Miểu phong cũng thi nhau xuất thủ, trợ giúp Tô Tử Mặc.
Ầm ầm!
Tô Tử Mặc bước ra Lê Thiên Bộ, vừa sải bước ra, bàn chân đạp rơi trên mặt đất, truyền ra một tiếng vang thật lớn, linh đan thất đều lung lay như muốn sụp đổ.
Đám tu sĩ chân đứng không vững, thân hình nhún xuống, suýt nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng, khí thế đại thịnh, cầm chặt Huyết Thối đao giết vào trong đám người.
Lưỡi đao chuyển động, trái bổ phải chặt, không có người nào có thẻ địch lại Tô Tử Mặc địch!
Huyết Thối đao vốn vừa lớn vừa nặng, với trọng lượng của nó thì dù tu sĩ Trúc Cơ có luyện thể giống đám người nhóc mập mạp, Thạch Kiên cũng không thể cầm lấy.
Phối hợp với thân thể mạnh mẽ, huyết mạch kinh khủng của Tô Tử Mặc, Huyết Thối đao không ngừng vung lên hạ xuống trong đám người, hoàn toàn chính là một thanh đao mang lực sát thương doạ người!
"Ta xem các ngươi có thể chạy trốn tới đâu? "
Tô Tử Mặc xong vào trong đám người, chuyên môn nhằm vào tu sĩ hai đại vương triều Đại Hạ, Đại Thương, bất kỳ kẻ nào xông tới đều bị hắn chém một đao đánh bay!
Bị Huyết Thối đao đánh vào, không chết cũng bị thương!
Dư nghiệt của hai đại vương triều Đại Hạ, Đại Thương vốn ẩn nấp rất kín, trốn ở trong đám người, nhưng trong nháy mắt đã bị Tô Tử Mặc tìm ra, giết chết tại chỗ!
Đông đảo tu sĩ đều hoảng sợ, trên chiến trường chân cụt tay đứt bay tứ tung, máu tươi dâng trào, cả gian thạch thất gần như đã bị nhuộm thành màu máu.
Cho dù là Trúc Cơ sáu mạch, cũng không thể chống lại Tô Tử Mặc.
Đây chính là dốc hết toàn lực!
Lúc này, đá tu sĩ đã dần dần ý thức được, một nhân vật như vậy, chỉ sợ chỉ có Trúc Cơ bảy mạch đến đây, hoặc là truyền nhân của các thế lực hàng đầu ở Thiên Hoang đại lục mới có thể cùng người này đánh một trận.
Đám người chật vật, không ngừng kêu thảm, cả đám vội vàng chạy ra thông đạo bỏ chạy thục mạng.
Nhưng cửa thạch thất chỉ lớn như vậy, thông đạo kia có thể chứa số lượng tu sĩ cũng có hạn, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ nhét chung một chỗ, đã loạn thành một bầy.
Đột nhiên!
Trong lòng Tô Tử Mặc chợt báo động.
"Lại là hắn!"
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại vừa suy nghĩ, sát ý trong lòng dâng lên.
Trong điện quang hỏa thạch, Tô Tử Mặc nhún người xuống, gần như dán trên mặt đất, cả người hóa thành một đầu mãng xà, xuyên qua trong đám người, thân hình chớp mắt đã biến mất!
Một chum sáng màu xanh xám lướt qua nơi Tô Tử Mặc vừa biến mất, chui vào trong đám người.
Sau hai nhịp hô hấp, trong đám người có hơn mười tu sĩ đã ngã xuống trên mặt đất, trên khuôn mặt trở nên đen như mực, dĩ nhiên đã khí tuyệt bỏ mình!
Trong chiến trường hỗn loạn như thế, hơn mười tu sĩ ngã xuống cũng không tính là đại sự, rất nhanh đã bị đám người đang chạy thục mạng bao phủ, căn bản không có người lưu ý.
Ở trong một góc, một nam tử gầy gò xen lẫn trong đám người, nhìn như đang chạy trốn, trên thực tế, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn tới đám người kia, giống như đang tìm cái gì.
"Chẳng lẽ đã chết "
Nam tử gầy gò nhỏ giọng thầm thì một câu, trong mắt lướt qua một tia mê hoặc.
Vừa rồi bóng người không ngừng lướt qua, chặn lại ánh mắt, sau khi hắn ra tay chỉ mơ hồ nhìn thấy, thanh sam tu sĩ giống như đã ngã xuống.
Theo lý mà nói, trúng phải Truy Hồn châm của hắn, người này hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nhưng nam tử gầy gò không ngừng tìm kiếm, lại không có phát hiện ra thi thể của thanh sam tu sĩ.
"Chẳng lẽ trong lúc hỗn loạn, bị đám người kéo tới nơi khác "
Nam tử gầy gò nhíu chặt chân mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ở một chỗ cách đó không xa, bên trong đám người đang hỗn loạn kia, lại có một bóng người màu xanh nằm sấp trên mặt đất, tay chân cùng sử dụng, thân thể hoạt động, uốn lượn mà đến, đang nhanh chóng tiếp cận!
Ngay khi nam tử gầy gò đang nhíu mày trầm tư, trước mắt đột nhiên nhoáng một cái, một bóng người màu xanh đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, gần trong gang tấc, che khuất ánh mắt hắn.
"Ngươi đang tìm ta sao "
Một giọng nói lạnh như băng, đột nhiên vang lên bên tai nam tử gầy gò, mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương, để lòng của hắn trong nháy mắt chìm vào đáy cốc.