Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 389: Ngươi quả nhiên đã đến

Chương 389: Ngươi quả nhiên đã đến
Ở Thiên Hoang đại lục vốn chỉ yếu dùng phi kiếm, đao tu thuần túy vốn cực ít, huống chi là ở trong chiến trường Thượng Cổ này.
Mặc dù di tích trước mắt này là do Đao Hoàng lưu lại, tu sĩ tụ tập ở chỗ này cũng không nhiều, nhìn dọc theo ven biển cũng chỉ ước chừng mấy ngàn người.
Kỳ quái là phần lớn tu sĩ đều đứng bên bờ cách biển khá xa, dường như bọn hắn khá e ngại mảnh Linh Hải này, chỉ tụm năm tụm ba chỉ trỏ rồi khe khẽ bàn luận.
Hiểu biết của Tô Tử Mặc vè Đao Sơn Linh Hải có hạn, nên hắn quyết định đi tới gần đám người để cẩn thận lắng nghe.
"Đao Hoàng có thủ đoạn thông thiên, có thể tụ khí thành biển, nếu có thể tu luyện bên trong Linh Hải này, chắc hẳn sẽ chiếm được không ít lợi ích." Trong đám người, ánh mắt một tu sĩ gầy gò lấp lóe, trầm ngâm nói.
"Ha ha."
"Đúng là vô tri."
Người này vừa dứt lời, trong đám người đã lập tức lên tiếng chế giễu.
Tu sĩ gầy gò kia nghe thấy tiếng chế giễu xung quanh thì sắc mặt đỏ bừng lên, nghển cổ cãi lại: "Ta nói sai ở chỗ nào?"
" Linh khí trong Linh Hải đúng là nồng đậm thuần túy, nhưng bên trong đó lại tràn ngập vô tận đao khí sắc bén lăng lệ, một khi ngươi tiến vào bên trong Linh Hải, thì sẽ bị những đao khí kia tẩy lễ!"
"Chỉ bằng cái thân còi cọc này của ngươi, e rằng ngươi vừa mới bước vào Linh Hải, không đi được mấy bước đã bạo thể mà chết!"
"Hắc hắc, trong hàng vạn năm qua, trong Linh Hải này không biết đã mai táng bao nhiêu thiên kiêu rồi, nếu ngươi không sợ chết thì có thể đi vào thử xem."
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia giật mình.
Chẳng trách trên đá ngầm bên bờ lại có dấu vết lợi khí lưu lại.
Hóa ra ở bên trong Linh Hải này có đao khí vô tận tồn tại, người tu chân có nhục thân yếu đuối căn bản sẽ không chịu nổi!
Đứng cách bờ biển quá gần, đến khi nước biển tàn lên, một đợt sóng lớn cuốn người vào trong đó, chỉ sợ ngươi sẽ không đi ra được nữa.
Một vị tu sĩ trầm giọng nói: "Đây chính là khảo nghiệm mà Đao Hoàng lưu lại, muốn nhận được truyền thừa thì phải vượt qua mảnh Linh Hải trước mắt này, leo lên núi đao!"
Tô Tử Mặc dõi mắt nhìn về phía xa, núi đao đứng sừng sững ở phần cuối của Linh Hải, thật sự là xa cuối chân trời, xa không thể chạm.
"Chuyện này còn không đơn giản sao?."
Tu sĩ gầy gò chỉ về phía núi đao, hào khí ngất trời lớn tiếng nói: "Chúng ta ngự kiếm bay lên không, mặc dù núi đao này cách xa nhưng chúng ta bay cả ngày đêm, còn sợ không đến nơi được "
"Ha ha ha ha!"
Trong đám người lại vang lên tiếng cười.
Một người lắc đầu nói: "Đao Hoàng lưu lại khảo nghiệm nếu đơn giản như vậy, thì từ thời đại Thượng Cổ đến nay, sao chỉ có một người có thể thông qua khảo nghiệm, đạt được truyền thừa chứ? "
Lời còn chưa dứt, nơi xa đúng lúc có một tu sĩ đuổi tới nơi đây, thần sắc phấn khởi.
Người này lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh Linh đao, thả người nhảy lên, đạp trên thân đao, vận chuyển linh lực rồi quát khẽ một tiếng: "Đi!"
Sưu!
Người này hóa thành một vệt sáng, vượt ngang Linh Hải, bắn về phía núi đao.
Đám tu sĩ đứng bên bờ phần lớn đều có vẻ giễu cợt, không ngừng cười lạnh giống như đang chờ xem kịch hay.
Tô Tử Mặc hiểu được chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy.
Còn chưa suy nghĩ xong, tu sĩ kia mới vừa đến bay lên trên bầu trời trên Linh Hải, thân hình đột nhiên dừng lại, sau đó bắt đầu rơi xuống dưới.
Mặc kệ người này cố gắng vận chuyển linh lực ở giữa không trung như thế nào, đều không thể làm gì khác.
Còn chưa rơi vào trong Linh Hải, người này đã bị mộ cơn sóng lớn vừa dâng lên cuốn lấy.
"A... A!"
Người này chìm nổi trong Linh Hải, ngẫu nhiên truyền ra từng tiếng hét thảm, sau một lát đã biến mất không thấy gì nữa.
Trên mặt biển lan ra một đợt nước đỏ ngòm, sau khi bị sóng nước phun trào lại dần dần nhạt đi.
Thấy cảnh này, tu sĩ gầy gò lúc đầu tuyên bố muốn bay lên không vượt qua Linh Hải, sắc mặt đã tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Tô Tử Mặc cũng âm thầm kinh hãi.
Mảnh Linh Hải này thật sự sẽ lấy mạng người!
Chẳng trách mấy ngàn vị tu sĩ đứng ở đây lại không có ai dám tuỳ tiện đi thử vượt qua Linh Hải.
Tu sĩ bên cạnh lên tiếng giải thích nói: " Trên không của Linh Hải đã cấm bay, coi như ngươi có muốn bay qua cũng sẽ rơi vào trong biển."
"Ở trước mặt Hoàng giả lại dám giở mấy trò tiểu thông minh này, chỉ có thể là tự mình chuốc lấy cực khổ." Một người khác cười lạnh.
Tu sĩ gầy gò bình tĩnh lại, sau nửa ngày lại hỏi: "Nói như thế thì chỉ có siêu cấp tông môn như Lưu Ly cung, Bá Vương điện chuyên luyện thể mới có thể vượt qua Linh Hải "
"Việc này không quan hệ gì tới tông môn đâu."
Một vị tu sĩ khác giải thích: "Chỉ có đao tu mới có tư cách vượt qua Linh Hải. Tu sĩ khác nếu cưỡng ép vượt qua, chính là sẽ bị đao khí giảo sát!"
"Đúng vậy, nghe nói đã từng có một vị thiên kiêu của Kiếm Tông đến đây, vọng tưởng vượt qua Linh Hải, khiêu chiến sự uy nghiêm của Đao Hoàng, nhưng hắn đi ra không đủ trăm mét đã bị đao khí lăng trì, cuối cùng táng thân trong Linh Hải."
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc đã đại khái hiểu rõ về Đao Sơn Linh Hải.
Thứ nhất là không thể bay lên không để đi qua.
Thứ hai, nhất định phải là đao tu.
Thứ ba, chỉ có người nào có nhục thân cường đại, mới có thể chịu đựng đao khí tẩy lễ, vượt qua Linh Hải, thông qua khảo nghiệm mà Đao Hoàng lưu lại.
Nói như thế thì hắn thật sự có thể thử một chút.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc chuyển mắt, nhìn tới trên một tảng đá ngầm màu đen đậm bên bờ biển.
Phía trên tảng đá này có một nam tử đang ngồi, người này khoác trường bào màu đỏ ngòm, một thanh trường đao đặt ngang trên hai đầu gối, nhắm hai mắt, tóc đen ướt nhẹp tùy ý xõa tung.
Mấy ngàn tu sĩ, chỉ có người này dám ngồi ngay ngắn trên đá ngầm bên bờ biển, mặc kệ nước biển cọ rửa, quần áo trên người sớm đã ướt đẫm, nhưng hắn lại không hề hay biết.
Sau lưng người này còn có mười mấy bộ thi thể đang nằm, rõ ràng là mấy người này vừa mới vẫn lạc không bao lâu.
Nhìn bóng lưng người này, Tô Tử Mặc cảm thấy giống như đã gặp hắn ở nơi nào rồi, nhưng hắn lại không nghĩ ra.
Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc quay sang hỏi một vị tu sĩ bên cạnh: "Huyết bào tu sĩ ngồi phía trước kia là ai "
"Đây chính là kẻ hung ác?"
Tu sĩ bên cạnh hạ giọng, hơi kiêng kỵ nhỏ giọng nói ra: "Trông thấy mấy thi thể phía sau hắn không, đều là mấy tu sĩ muốn vượt qua Linh Hải, bởi vì địa điểm xuất phát cách người này quá gần nên bị hắn trực tiếp giết đi!"
"Chỉ bởi vì chút chuyện này "
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Chỉ vì nguyên nhân đó đã đại khai sát giới, người này không đơn giản là kẻ hung ác.
Tu sĩ kia bĩu môi nói: " Ma tử của Tu La tông giết người đâu cần gì lý do."
"Là hắn!"
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Tu sĩ bên cạnh tiếp tục nói: " Ma tử của Tu La tông có cơ hội vượt qua Linh Hải rất lớn, đạt được truyền thừa. Nghe nói một ngàn năm trước, tu sĩ đạt được Đao Hoàng truyền thừa kia chính là Tu La tông."
Đột nhiên!
Huyết bào tu sĩ vốn ngồi ngay thẳng trên đá ngầm lại mở mắt ra, đứng dậy, chậm rãi quay người, nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Đối với cao thủ hàng đầu này, bị người khác nhìn trong thời gian hơi lâu một chút, tất nhiên sẽ có cảm ứng.
Huống chi, trong nháy mắt khi nãy, trong ánh mắt Tô Tử Mặc còn xen lẫn vẻ địch ý.
Nhìn thấy gương mặt chính diện của người này, trong lòng Tô Tử Mặc không còn hoài nghi nữa.
Huyết bào tu sĩ chính là Ma tử Tu La tông lúc trước ở sâu dưới lòng đất, từng đại chiến một trận cùng Tô Tử Mặc!
"A a a a..."
Huyết bào tu sĩ nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn, chậm rãi nói ra: "Ngươi quả nhiên đã đến rồi, ta đã đợi ngươi lâu ngày!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất