Chương 527: Ánh sáng đom đóm
Ba người Huyền Dịch liếc mắt nhìn nhau đều âm thầm kêu khổ.
Kim Đan Chân Nhân của ba tông môn này đều có khí tức cường đại, tùy tiện một người đứng ra đều có thể dễ dàng đánh bại ba người bọn họ.
Ba vị thiên kiêu dẫn đầu nhìn có vẻ có thực lực càng khủng bố hơn!
Ba người Huyền Dịch từng du lịch xông xáo ở bên ngoài, tự biết hung hiểm trong chuyện này, ba người căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt của đám người chú ý tới đây, Lý Tử Duyệt ho nhẹ một tiếng, ôm quyền một xá với người ba đại tông môn, thể hiện cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, gật đầu mỉm cười.
"Tại hạ là tu sĩ của Phiêu Miểu phong-Lý Tử Duyệt, gặp qua các vị đạo hữu."
Lý Tử Duyệt nói xong, Kim Đan Chân Nhân của ba đại tông môn đều không tỏ vẻ gì.
Trong mắt mấy tu sĩ còn lóe lên một tia mỉa mai, ánh mắt ấy giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, một người chết.
Không nhìn.
Hoàn toàn không thèm nhìn!
Nụ cười của Lý Tử Duyệt cứng ở trên mặt.
Huyền Dịch khẽ nhíu mày, cắn răng, ôm quyền nói: "Vừa rồi vị đạo hữu này đề cập về chuyện tới trước tới sau, mảnh linh điền dược viên này đúng là chúng ta phát hiện ra trước."
"Nhưng ba người chúng ta chỉ cần bốn loại Linh thảo là Vũ Lâm Hoa, Tử Vân Linh Chi, Huyết Nhân Sâm, Càn Nguyên Thảo, để giúp tiền bối trong tông môn kéo dài tính mạng, Linh thảo còn lại, chúng ta nhất định sẽ không động, còn mong các vị đạo hữu thành toàn, tại hạ cảm kích không..."
"Ở đây là nơi mà các ngươi có thể nói chuyện à? "
Thiển Tinh Vũ trực tiếp cắt ngang lời của Huyền Dịch, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Các ngươi là ai, có tư cách gì đề cập bốn chữ 'Tới trước tới sau' này với ta? "
Sắc mặt Mạc Hiểu Phong của Vô Ảnh môn lạnh lùng, trong đôi mắt toát ra sát ý lạnh thấu xương, nói ra từng chữ: " Linh thảo ở đây, một gốc các ngươi cũng không thể động!"
Trong mắt Vương Viêm đều là vẻ đùa cợt, ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Thật thú vị, sắp chết đến nơi rồi còn muốn mang đi Linh thảo, ha ha ha ha, người không biết đúng là không sợ!"
Bình tĩnh mà xem xét, trong cục diện này mà ba người có thể toàn thân trở ra đã là vạn hạnh.
Nếu không phải muốn giúp lão già chữa thương kéo dài tính mạng, Huyền Dịch căn bản sẽ không mạo hiểm lên tiếng đề nghị lấy bốn loại Linh thảo này.
Làm sao bây giờ?
Huyền Dịch nóng lòng như lửa đốt.
Bây giờ dù ba người bọn họ muốn tay không rời đi, nhìn đám tu sĩ đối diện này sợ là cũng sẽ không đồng ý.
Huống chi, mặc dù Tô Tử Mặc chẳng biết đã đi đâu, nhưng hẳn là còn ở bên trong cung điện dưới đất.
Nếu ba người bọn họ rời đi, Tử Mặc làm sao bây giờ
Lấy tính tình của Tử Mặc, nếu gặp được loại chuyện này, sợ tuyệt sẽ không thỏa hiệp!
Nhưng ba người Huyền Dịch đều có thể nhìn ra được, hơn mười tu sĩ của đối phương, người nào cũng đều không phải kẻ tầm thường!
Ba thiên kiêu cầm đầu lại càng đáng sợ!
Tử Mặc mới vừa bước vào Đan Đạo, tu luyện ra Kim Đan dị tượng gì vẫn còn không biết, hắn sao có thể địch lại được đám Kim Đan Chân Nhân này chứ.
"Hai vị, mặc kệ mảnh linh điền dược viên này thuộc về ai, ba đại tông môn chúng ta không cần thiết đấu đá, trước đem giải quyết hết chuyện khác đã!" Thiển Tinh Vũ thản nhiên nói.
"Đồng ý!"
Mạc Hiểu Phong của Vô Ảnh môn nhìn ba người Huyền Dịch, cười lạnh.
Vương Viêm cũng gật gật đầu, nói: "Không có vấn đề."
Trong lòng ba người Huyền Dịch trầm xuống.
Sắc mặt Thiển Tinh Vũ bình thản, trong ánh mắt tản ra ánh sáng màu vàng sậm, thăm thẳm mà hỏi: "Ba vị, giao Tiên Thiên Linh Khí ra đi. Có nhiều thứ các ngươi không nên cầm!"
"Tiên Thiên Linh Khí ?"
Ba người Huyền Dịch đều sửng sốt một chút, thần sắc mê mang.
"Hắc hắc!"
Mạc Hiểu Phong cười lạnh nói: "Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi! Sắp chết đến nơi rồi, còn không thành thật!"
Nghe đến đó, trong lòng Huyền Dịch chấn động, trong mắt lóe lên một tia giật mình.
Thiển Tinh Vũ nói tới Tiên Thiên Linh Khí, nhất định là Bàn Long Ấn của Tô Tử Mặc!
Trước đó, Tô Tử Mặc dùng Bàn Long Ấn để thử trình độ cứng cáp của Đỉnh đồng bốn chân màu xanh, bộc phát ra quang mang ở trong màn đêm quá mức loá mắt.
Vương Viêm nhìn sắc mặt Huyền Dịch biến hóa, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Thế nào, nghĩ tới "
Lý Tử Duyệt nuốt nước miếng, cười lớn một chút, nói: "Mấy vị đạo hữu, ở trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó, trên người ba người chúng ta thật sự không có Tiên Thiên Linh Khí."
Mạc Hiểu Phong đằng đằng sát khí, lạnh giọng nói: "Có hay không, các ngươi nói không tính, giao túi trữ vật ra! Nếu không, chết!"
Sắc mặt ba người Huyền Dịch hết sức khó coi.
Bọn hắn không ngừng nhường nhịn, đối phương lại từng bước ép sát.
Giao ra túi trữ vật tương đương với giao nửa tính mệnh của mình ra.
Đừng nói là bọn hắn không có Tiên Thiên Linh Khí, cho dù là có, cũng tuyệt không có khả năng chắp tay nhường cho đám người này!
Huyền Dịch khẽ nắm tay, đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Đạo hữu, chúng ta cùng là Kim Đan Chân Nhân, ngươi chớ khinh người quá đáng!"
"Ha ha!"
"Ôi, còn tức giận "
"Hắc hắc, thú vị thú vị."
Huyền Dịch phản ứng như thế rước lấy một trận cười vang.
Trên mặt đám tu sĩ của ba đại tông môn tràn đầy mỉa mai, hi hi ha ha nghị luận,.
Lý Tử Duyệt thấy tình thế không đúng, lại vội vàng nói: "Các vị đạo hữu, ba người chúng ta có thể lập lời thể, trên người tuyệt không có Tiên Thiên Linh Khí, nếu làm trái lời thề này, ắt gặp Thiên Khiển!"
"Chẳng qua chỉ là ba người chết, các ngươi không có tư cách bàn điều kiện ở nơi này!"
Mạc Hiểu Phong lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt thăm thẳm, âm trầm nói ra: "Nếu không giao ra thì ta sẽ tự tay tới bắt!"
Bạch!
Ba người Huyền Dịch chỉ cảm thấy trước mắt hoảng hốt, Mạc Hiểu Phong đã biến mất khỏi vị trí lúc đầu.
Thật nhanh!
Trong lòng ba người Huyền Dịch đầy kinh hãi.
Trạng thái của ba người cũng không tốt, trước đó bị thương đến bây giờ cũng không đến hai canh giờ, vết thương ở bụng Liễu Tuệ bụng còn chưa có khỏi hẳn.
Huyền Dịch kéo Liễu Tuệ ra phía sau, vung tay áo, trước tiên tế ra mười hai chuôi cực phẩm phi kiếm, ngưng tụ ra hai Lục Hợp kiếm trận, không giữ lại chút vốn liếng nào!
Lý Tử Duyệt cắn chặt răng, Kim Đan điên cuồng vận chuyển, khẽ quát một tiếng: "Phiêu Miểu Kiếm Vũ!"
Hai người Huyền Dịch vừa ra tay đã dùng tới tất cả lực lượng!
Ào ào ào!
Trên bầu trời, mưa to ầm ầm như đao như kiếm, tản ra vô tận phong mang.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Thiển Tinh Vũ hơi vểnh, thản nhiên nói: "Có ý tứ, thế mà cũng tu luyện ra Kim Đan dị tượng, chỉ là... Dị tượng quá yếu!"
Bên cạnh ba người Huyền Dịch, thân ảnh Mạc Hiểu Phong một lần nữa hiển hiện, ánh mắt lạnh lùng.
Nếu là Lý Tử Duyệt phóng thích Kim Đan dị tượng chậm một bước, Mạc Hiểu Phong tuyệt đối có thể lặng yên không tiếng động ẩn núp đến trước mặt ba người.
Lúc này ba người có khả năng đã là ba bộ thi thể!
Bây giờ, Phiêu Miểu Kiếm Vũ bảo vệ ba người vào trong đó.
Mạc Hiểu Phong muốn ẩn núp vào, nhất định phải phá vỡ Kim Đan dị tượng này!
" Kim Đan dị tượng thấp kém bâc này mà cũng lấy ra để tự tìm mất mặt!"
Mạc Hiểu Phong vận chuyển Kim Đan trong cơ thể, trong hai con ngươi bắn ra hai tia sáng lanh, khẽ quát một tiếng: "Kim Đan dị tượng, Vô ảnh Song Toa!"
Sau lưng Mạc Hiểu Phong hiện ra hai trường toa màu vàng sậm, giống như hai cây đoản thương, tản ra khí tức bén nhọn.
"Đúng lầ đồ cống rãnh mà đòi sánh với đại dương! Phá cho ta!"
Mạc Hiểu Phong chỉ về phía trước.
Sưu sưu!
Trường toa biến mất không thấy gì nữa, giữa không trung xuất hiện hai vệt sáng đen, bắn ra lực lượng kinh khủng chấn động, hung hăng đụng vào bên trong màn mưa!
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ mạnh.
Lý Tử Duyệt kêu lên một tiếng đau đớn.
Màn mưa lắc lư, hiện ra từng vết rách.
Vô số giọt mưa dường như đã đứng im ở giữa không trung.
Mắt thấy hai tia sáng đen muốn xuyên thấu màn mưa, phá không mà tới!
Tranh tranh tranh!
Hai tòa Lục Hợp kiếm trận ngăn phía trước hai tia sáng này.
Coong! Đang!
Hai tiếng giòn vang.
Bản thể hai tia sáng đen đột nhiên xoay tròn, bắn ra một lực lượng xoắn ốc cường đại xuyên thấu, trực tiếp đụng vào Lục Hợp kiếm trận.
Băng băng băng!
Mười hai chuôi cực phẩm phi kiếm, toàn bộ bị bắn bay!
Kiếm trận trong nháy mắt tán loạn!