Chương 528: Tìm Chết Là Ngươi
Gần như đồng thời, Kim Đan dị tượng của Lý Tử Duyệt và Lục Hợp kiếm trận của Huyền Dịch đều sụp đổ!
Hai người run lên, trên mặt đã tái nhợt.
Sưu sưu!
Hai đạo ô quang trong chớp mắt đã đâm đến trước mặt hai người.
Liễu Tuệ vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra hai tấm phù lục hộ thân, trực tiếp bóp nát, một lòng sáng chói lóa mắt ngăn tại trước mặt hai người.
Răng rắc!
Ô quang bắn lên trên phù lục hộ thân, màn sáng trong nháy mắt vỡ vụn!
Ba người Huyền Dịch bị lực lượng khổng lồ này, trực tiếp bắn bay, rơi xuống cách đó mười mấy mét.
Miệng vết thương ở bụng Liễu Tuệ lần thứ hai vỡ ra, nhiễm đỏ quần áo.
Huyền Dịch, Lý Tử Duyệt cùng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu, linh lực trong cơ thể hỗn loạn không chịu nổi, trong kinh mạch truyền đến cảm giác đâm nhói.
Vô ảnh Song Toa mặc dù không nằm trong ở Dị Tượng bảng, nhưng vẫn hiển lộ ra lực sát phạt kinh khủng!
Thân ảnh Mạc Hiểu Phong đằng không bay lên, hai đạo ô quang vờn quanh thân thể, lực dị tượng phun trào, khí thế bức người.
Mạc Hiểu Phong nhìn ba người Huyền Dịch rơi xuống trên mặt đất, thần sắc lạnh lùng, nói: "Thế nào, sắp chết đến nơi còn không tế ra Tiên Thiên Linh Khí "
Lý Tử Duyệt cắn răng nói: "Chúng ta căn bản không có Tiên Thiên Linh Khí!"
"Còn mạnh miệng "
Mạc Hiểu Phong cười nhạo một tiếng, nói: "Nếu như thế, các ngươi không có cơ hội!"
"Tiên Thiên Linh Khí ở trong tay ta, muốn thì đến cầm!"
Đúng lúc này, sâu trong cung điện đột nhiên truyền ra một giọng nói sâu kín, sát ý lạnh thấu xương!
Theo bản năng, đám người ghé mắt theo tiếng kêu nhìn lại.
Một bóng người hiện lên ở trước mắt mọi người.
Tóc đen, thanh sam, mặt mày thanh tú, giống như một thư sinh.
Chẳng biết tại sao, chính là một thư sinh như vậy lại tản ra khí tức nguy hiểm làm người sợ hãi!
Thư sinh dạo bước mà đến, đám người đều có cảm giác tựa như một hung thú thị huyết ăn thịt người đang chậm rãi tới gần, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc!
Đông đảo tu sĩ ở đây đều nhíu chặt lông mày.
"Ừ"
Hai vị thiên kiêu Vương Viêm, Thiển Tinh Vũ đều có chút động đậy, trong mắt nhấp nháy quang mang.
Không nghĩ tới, ở cung điện dưới đất này vẫn còn có một cái tu sĩ!
Hơn nữa, người này xuất hiện từ lúc nào, căn bản không có người phát giác, ngay cả hai người bọn họ đều không chú ý tới!
Rất nhanh, tu sĩ mặc thanh sam đã đi tới phụ cận.
"A, ta còn tưởng là nhân vật hung ác nào, hóa ra là một Kim đan sơ kỳ."
"Lại tới một kẻ chịu chết."
Rất nhiều Kim Đan Chân Nhân lợi dụng Khuy Linh thuật điều tra tu vi cảnh giới của người tới, sau khi đạt được kết quả thì đều thở phào một hơi.
Một Kim đan sơ kỳ lại mạnh thế nào, cũng không thể gây ra sóng gió gì!
"Tử Mặc, ngươi đã đến ròi."
Nhìn thấy Tô Tử Mặc hiện thân, trong lòng Huyền Dịch thầm than một tiếng, biết chuyện hôm nay tuyệt đối khó mà nhẹ nhàng xử lý được.
Tô Tử Mặc đi tới bên cạnh ba người Huyền Dịch, ngồi xổm người xuống, kiểm tra trên người ba người, thấy cũng không cần lo lắng cho tính mạng thì thần sắc mới hơi thả lỏng.
Liễu Tuệ nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Tử Mặc, đối phương khó đối phó, không bằng ném Tiên Thiên Linh Khí ra, để bọn hắn tự giết lẫn nhau, chúng ta thừa dịp loạn rút lui. Ủy khuất một chút cũng không sao, có thể còn sống sót là quan trọng nhất."
" Không sai."
Lý Tử Duyệt cũng thấp giọng nói: "Đối phương có quá nhiều người, hơn nữa có ba tu sĩ thực lực rất đáng sợ, một mình ngươi tuyệt không phải đối thủ của bọn họ, không thể lỗ mãng."
"Ai."
Huyền Dịch than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu gặp chuyện không thể làm, Tử Mặc ngươi tự giết ra ngoài, tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính."
"Không có việc gì, để ta giải quyết."
Tô Tử Mặc bình tĩnh ra hiệu ba người an tâm.
Hai người Vương Viêm, Thiển Tinh Vũ nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc một hồi mới yên lòng.
Tên thư sinh này mặc dù cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhưng người này trạng thái rất kém cỏi, sắc mặt có chút tái nhợt, khí tức thở ra còn mang theo một tia máu tanh!
Người này bị thương rất nặng, giống như vừa mới trải qua một trận ác chiến!
"Sợ bóng sợ gió một trận, không đủ gây sợ."
Khóe miệng Thiển Tinh Vũ hơi cong lên, đáy lòng lướt qua tám chữ.
"Tiểu tử, giao Tiên Thiên Linh Khí ra, ta có thể cho ngươi toàn thây!"
Mạc Hiểu Phong đứng từ trên cao nhìn xuống, khí thế khinh người.
Tô Tử Mặc chậm rãi đứng dậy, nhìn cũng chưa thèm nhìn Mạc Hiểu Phong một chút, chỉ ngắm nhìn bốn phía, đảo qua đám người Thiển Tinh Vũ, Vương Viêm rồi hỏi ngược lại: "Còn có ai muốn Tiên Thiên Linh Khí của ta nữa?"
Đám người sững sờ.
Tên thư sinh này là kẻ ngu sao, còn không thấy rõ bản thân gặp phải tình thế gì?
Mạc Hiểu Phong thấy Tô Tử Mặc không để ý đến hắn, cảm thấy mặt mũi đã mất, trong ánh mắt dâng lên sát ý, lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ta đang tra hỏi ngươi!"
Tô Tử Mặc vẫn không ngẩng đầu nhìn Mạc Hiểu Phong, thật giống như căn bản không biết có một người như vậy.
"Không có người trả lời ta ?"
Tô Tử Mặc hơi nhướn khiêu mi, cười cười, ngữ trọng tâm trường nói ra: "Vậy ta nói rõ ràng chút, các ngươi bây giờ rời đi còn có cơ hội sống sót. Một hồi thực sự đánh nhau, tuyệt đối đừng hối hận."
"A "
"Ha ha!"
Trong đám người đầu tiên là hoàn toàn yên tĩnh.
Sau đó cả đám cùng cười vang, có người ôm bụng cười, có người xoay người, giống như là nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời.
Mỗi tu sĩ đều nhìn Tô Tử Mặc bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Tô Tử Mặc cũng cười.
Giữa không trung, mặt mũi Mạc Hiểu Phong dữ tợn, song quyền nắm chặt, hai trường toa màu vàng sậm run nhè nhẹ, thậm chí phát ra tiếng vang 'Ô ô'.
Tô Tử Mặc vẫn không thèm nhìn hắn khiến hắn lâm vào điên cuồng!
"Ngươi —— tìm —— chết!"
Trên cổ Mạc Hiểu Phong nổi gân xanh, nhiệt huyết dâng lên, nói gằn từng chữ.
Rốt cục.
Tô Tử Mặc hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạc Hiểu Phong, nhàn nhạt nói ra: "Tìm chết là ngươi."
"Giết!"
Mạc Hiểu Phong không thể kìm được, quát chói tai một tiếng, lực dị tượng trong nháy mắt bộc phát, hai trường toa hóa thành ô quang, chớp mắt đã áp sát!
Tô Tử Mặc không đổi sắc mặt, không chút hoang mang, bàn tay đạp lên trên túi trữ vật, trong lòng bàn tay đã có thêm một tôn đại ấn màu vàng óng, khí thế bức người, phảng phất có thể trấn áp vạn vật!
Nhìn thấy đại ấn màu vàng óng này, ánh mắt Vương Viêm và Thiển Tinh Vũ lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng.
Trong lòng vốn có một chút xíu lo lắng cũng đều tan thành mây khói.
Không vì cái khác, chỉ vì Tiên Thiên Linh Khí này, tất cả cũng đáng giá!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc, lực Kim Đan điên cuồng vận chuyển.
Trong lòng bàn tay, Bàn Long Ấn nhanh chóng nở lớn, quang mang đại thịnh, giống như một vòng mặt trời bắn ra, ngăn tại trước người Tô Tử Mặc.
Coong! Đang!
Hai đạo ô quang không kịp né tránh, trực tiếp đâm vào Bàn Long Ấn, nhưng trong nháy mắt bị bắn ra!
Bàn Long Ấn không nhúc nhích tí nào.
Mạc Hiểu Phong lắc lư một cái, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Lần va chạm này, Kim Đan dị tượng của hắn lại suýt nữa đã sụp đổ!
"Muốn nhìn Tiên Thiên Linh Khí sao? "
Ánh mắt Tô Tử Mặc trầm tĩnh, sâm nhiên cười một tiếng, nói: "Ta để ngươi nhìn đủ!"
Ầm ầm!
Bàn Long Ấn từ trên trời giáng xuống, giống như biến ảo thành một tòa núi màu vàng thật to, bắn ra lực lượng vạn quân.
"Ngang!"
Tiếng long ngâm vang vọng đất trời, xoay quanh ở trên ngọn núi, khiến cho tốc độ ngọn núi rơi xuống càng nhanh, lực lượng mạnh hơn, khí thế càng tăng lên!
Bị Bàn Long Ấn bao phủ, rất nhiều Kim Đan Chân Nhân đều run rẩy, vội vàng lùi về phía sau.
Răng rắc!
Bàn Long Ấn đâm vào Vô ảnh Song Toa của Mạc Hiểu Phong, trực tiếp đạp nát Kim Đan dị tượng của hắn!
"Phốc!"
Toàn thân Mạc Hiểu Phong đại chấn, trong miệng phun ra búng máu tươi lớn, thần sắc uể oải.
Mạc Hiểu Phong chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng đen bao phủ xuống, căn bản không kịp đào thoát, hắn bị dọa đến mức run rẩy, vội vàng bóp nát một tấm phù lục hộ thân, trong miệng cao giọng hô: "Đạo hữu, thủ hạ lưu..."
Phốc phốc!
Lời còn chưa dứt, dưới ngọn núi kim sắc có thêm một đống thịt nát!
Thiên kiêu của Vô Ảnh môn mất mạng dưới Bàn Long Ấn, hài cốt không còn!