Chương 529: Giết chóc bắt đầu
Trong cung điện dưới đất này, bầu không khí trong nháy mắt rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Tu sĩ của ba đại tông môn Tinh Nguyệt tông, Vô Ảnh môn, Hỏa Vân cốc đều trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn lấy một màn này.
Trước đó không có ai nghĩ tới, tên thư sinh nhìn như nho nhã yếu đuối này chỉ vừa ra tay lại trực tiếp đem trấn sát thiên kiêu của Vô Ảnh môn!
Vô ảnh Song Toa vốn liên tiếp phá vỡ Phiêu Miểu Kiếm Vũ, Lục Hợp kiếm trận, lại thêm hộ thân phù lục kia, đến khi bị Tiên Thiên Linh Khí trấn áp lại giống như tờ giấy vậy, không chịu nổi một kích.
Sát phạt quyết đoán!
Trong đầu đám người chỉ còn lại có bốn chữ này.
Quá độc ác!
Ở trong tình huống này, trừ phi là thiên kiêu của các siêu cấp tông môn trong Tiên môn, Phật môn, Ma môn, còn nếu đổi lại là Kim Đan Chân Nhân khác thì không ai dám không cố kỵ gì như vậy.
Mạc Hiểu Phong bỏ mình, tương đương với hai bên không còn gì để thương lượng nữa!
Trong lòng đám người tuy có rung động nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Theo đám người, ba người Huyền Dịch bị trọng thương, lực chiến đấu có thể bỏ qua, Tô Tử Mặc chỉ có một mình, tuy lực chiến đấu chính diện của hắn rất mạnh, nhưng cũng không thể chống lại được đông đảo Kim Đan Chân Nhân cùng tấn công!
Huống chi, Tô Tử Mặc vẫn chỉ là Kim đan sơ kỳ.
Vô Ảnh môn còn dư lại bảy vị tu sĩ dần dần tán đi, chui vào trong bóng tối, ngay cả cái bóng đều không để lại, giống như đã biến mất không thấy gì nữa.
Hai người Thiển Tinh Vũ, Vương Viêm nhìn chằm chằm vào đại ấn màu vàng óng kia, ánh mắt đầy nóng bỏng.
Có thể khiến một Kim đan sơ kỳ bộc phát ra lực sát phạt kinh khủng như vậy đã đủ để chứng minh đại ấn này bất phàm!
Bất kỳ người nào trong bọn hắn đạt được, lực chiến đấu ít nhất đều sẽ tăng lên gấp đôi!
Hai mươi năm sau, tiến vào chiến trường Thượng Cổ, dựa vào chiếc ấn này, bọn hắn nhất định có thể đại sát tứ phương, dương danh thiên hạ!
" Được !"
Vương Viêm cười lớn một tiếng, nói: "Thủ đoạn của đạo hữu thật giỏi, ta đúng là có chút thưởng thức ngươi. Ngươi đgiao Tiên Thiên Linh Khí cho ta, ta có thể làm chủ để ngươi bái nhập Hỏa Vân cốc, sau này theo ở bên cạnh ta!"
Tô Tử Mặc cười, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt.
Vương Viêm thấy thế cũng không giận, vẫn tươi cười lớn tiếng nói: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, bây giờ cục diện rất rõ ràng. Ngươi cùng Vô Ảnh môn đã là không chết không thôi! Mà tu sĩ Tinh Nguyệt tông, cũng phải giết người đoạt bảo..."
Dừng một chút, Vương Viêm ngạo nghễ nói ra: "Lúc này chỉ có ta mới có thể cứu ngươi!"
Vương Viêm đã nói đến rất rõ ràng.
Chỉ cần Tô Tử Mặc chịu khuất phục hắn, giao ra Tiên Thiên Linh Khí, hắn có thể bảo đảm cho Tô Tử Mặc bất tử, thậm chí không tiếc khai chiến cùng Vô Ảnh môn, Tinh Nguyệt tông!
Tinh Nguyệt tông có hơn hai mươi Kim Đan Chân Nhân, Vô Ảnh môn còn thừa lại bảy người.
Hỏa Vân cốc chỉ có hơn mười Kim Đan Chân Nhân, nhưng Vương Viêm có tự tin này, Kim Đan dị tượng của hắn vượt trên Thiển Tinh Vũ một bậc!
"Ngươi cứ yên tâm, Vương sư huynh làm người trượng nghĩa, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không lật lọng."
"Nghĩ gì thế? Vương sư huynh tự mình mở miệng mời chào, cho ngươi một con đường sống, ngươi còn đang do dự gì nữa?"
Sau lưng Vương Viêm, mấy tu sĩ Hỏa Vân cốc thấy Tô Tử Mặc vẫn đang trầm mặc thì đều cảm thấy bất mãn.
Theo bọn hắn nghĩ, nếu Tô Tử Mặc thức thời, lúc này hẳn nên trực tiếp giao ra Tiên Thiên Linh Khí, cúi đầu bái nhập!
"Ta nghĩ... Các ngươi đã nghĩ sai một chuyện."
Một lúc sau, Tô Tử Mặc mới chậm rãi mở miệng, nói: "Hiện tại, không phải ai có thể cứu ta, mà là ai có thể cứu các ngươi!"
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Vương Viêm dần dần biến mất, sắc mặt trầm xuống.
"A a a a."
Thiển Tinh Vũ lập tức cười lên, khẽ gật đầu một cái, vỗ tay nói: "Thú vị, thú vị. Vương huynh, người ta căn bản không cần ngươi cứu, cũng chướng mắt Hỏa Vân cốc các ngươi."
Đám người Hỏa Vân cốc đều đã lên cơn giận dữ.
Thiển Tinh Vũ nói câu này càng là lửa cháy đổ thêm dầu!
"Móa nó, đúng là thứ không biết chết sống!"
"Vương sư huynh, cũng không cần ngươi xuất thủ, ta tới lấy đầu của kẻ này mang về!"
Đám người Hỏa Vân cốc xúc động nhảy lên.
Vương Viêm từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ gật đầu.
Kim Đan Chân Nhân kia hiểu ý, quay người đi về phía Tô Tử Mặc, trong miệng nói: "Hôm nay sẽ để ngươi được chết rõ ràng! Tại hạ là Điền Hoành của Hỏa Vân cốc, chờ tới khi xuống địa phủ ngươi cũng có thể biết rõ mình chết bởi tay ai!"
"Là hắn!"
"Cũng coi là một vị thiên tài của Hỏa Vân cốc, thực lực chân chính xếp trong năm vị trí đầu Kim Đan Chân Nhân của Hỏa Vân cốc."
Trong đám người Tinh Nguyệt tông vang lên một trận xì xào.
Điền Hoành không điều động linh lực, cũng không tế ra Linh khí, cứ như vậy tay không tấc sắt đi tới.
Tô Tử Mặc cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhìn Điền Hoành đang đi tới, trong lòng hiểu rõ.
Đột nhiên!
Điền Hoành đi tới trước người Tô Tử Mặc còn cách khoảng một trượng thì đột nhiên gia tốc!
Oanh một tiếng.
Điền Hoành duỗi chân đạp xuống mặt đất, khí huyết bộc phát, cả người giống như một mũi tên, trong chớp mắt đã xông tới trước người Tô Tử Mặc, sát ý lạnh thấu xương, gần như hóa thành thực chất!
Mà Tô Tử Mặc lại không nhúc nhích, giống như hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
Điền Hoành mặc dù là Kim Đan hậu kỳ nhưng cũng không có khinh địch.
Hắn biết Tô Tử Mặc có được Tiên Thiên Linh Khí nên khó đối phó, đủ để uy hiếp được hắn, cho nên mới kỳ địch lấy yếu, đợi đến khoảng cách gần vừa đủ mới đột nhiên phát động công kích!
"Nhận lấy cái chết đi!"
Mặt mũi Điền Hoành dữ tợn, luân động nắm đấm, trực tiếp đánh tới đầu của Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, không lùi không tránh, trở tay đánh một quyền tới chính giữa nắm đấm kia.
Răng rắc!
Tiếng nứt xương thanh vang lên.
Xương bàn tay của Điền Hoành vỡ vụn, cổ tay bị một quyền đánh gãy, lộ ra xương trắng âm u!
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống.
Khuôn mặt của Điền Hoành đã vặn vẹo bóp méo!
Mà động tác của Tô Tử Mặc căn bản không hề dừng lại, một quyền đánh nát bàn tay của Điền Hoành xong lại lấn người tiến tới lên, mở bàn tay ra như muốn che khuất bầu trời!
Một bóng đen lớn phủ xuống đỉnh đầu của Điền Hoành.
Bàn tay của Tô Tử Mặc rơi vào trên đỉnh đầu Điền Hoành, dùng sức nhấn một cái!
Tạch tạch tạch!
Đầu của Điền Hoành trực tiếp bị ấn vào trong lồng ngực, gân cốt trên cổ đứt gãy, một đám mưa máu tuôn ra, bỏ mình tại chỗ!
Điền Hoành không ngờ được Tô Tử Mặc chỉ đảo qua một chút đã nhìn ra lai lịch của hắn.
Hắn càng không ngờ được trong vòng một trượng thì Tô Tử Mặc gần như vô địch!
Tất cả cử động, tính toán của hắn ở trong mắt Tô Tử Mặc đều giống như là một chuyện cười.
Song phương giao thủ chỉ trong một chiêu mà Điền Hoành của Hỏa Vân cốc đã phơi thây tại chỗ!
Gần như cùng một thời gian, sau lưng Tô Tử Mặc hiện ra một vòng hàn quang.
Theo sát phía sau, một cái bóng như có như không hiện ra trên mặt đất.
Tu sĩ Vô Ảnh môn xuất thủ!
Nắm giữ thời cơ vô cùng tốt, không sai chút nào, duy chỉ có có một chút thất sách chính là... Điền Hoành bị chết quá nhanh.
Gió thu chưa thổi ve sầu đã biết.
Có Linh giác cảnh báo nên Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại mà trở tay hất lên.
Cánh tay giống như vòi voi vậy, vạch ngang qua hư không, lạch cạch một tiếng, ở giữa không trung phát ra một tiếng vang giòn, khoác lên trên trường kiếm đang đâm tới.
Tranh ——
Một tiếng vang chói tai, thân kiếm kịch liệt rung động.
Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, chuôi thượng phẩm trường kiếm ẩn chứa lực Kim Đan này lại bị cánh tay nhìn như mềm mại của Tô Tử Mặc cuốn thành một đống mảnh vỡ, tán rơi trên mặt đất!
Phốc!
Tô Tử Mặc duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái tới mi tâm của tu sĩ Vô Ảnh mô này.
Một lỗ máu xuất hiện.
Máu đỏ tươi, rò rỉ chảy ra.
Tô Tử Mặc có nhục thân quá mạnh!
Có thể đánh gãy Linh khí, một chỉ này đánh tới dễ như trở bàn tay là có thể đâm xuyên xương đầu tu sĩ!
Trong nháy mắt, lại hai vị Kim Đan Chân Nhân bỏ mình.
Mà giết chóc, vừa mới bắt đầu...