Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 71: Thật Có Lỗi,Ta Không Phải Có Ý Đó

Chương 71: Thật Có Lỗi,Ta Không Phải Có Ý Đó
Trấn nhỏ vì gần với ngọn núi màu đen nên gọi là trấn Hắc Sơn, trong trấn cơ bản chỉ có
người bình thường, bởi vì lần này Vô Cực bí cảnh tụ tập số lượng lớn võ giả, rất nhiều dân
bản địa bị dọa đến không dám ra ngoài, chỉ có một ít khách sạn và quán rượu bị ép buôn bán,
bên trong ngồi đầy võ giả đến từ khắp nơi.
Bọn người Tần Giác đi qua đường, vào một tửu lâu.
“Mấy vị khách quan muốn ăn cái gì?”
Tiểu nhị trong quán lập tức tiến lên hỏi, hai ngày nay hắn tiếp đãi không dưới trăm võ giả, đã
không còn sợ hãi như lúc bắt đầu.
Dù vậy, khi hắn nhìn thấy Tần Giác, vẫn là trong nháy mắt bị kinh diễm.
Quá đẹp!
Quan trọng nhất là so với những võ giả gặp được trước đây, khí chất của Tần Giác không
khác gì tiên nhân, dù tiểu nhị này là nam nhân cũng không nhịn được say mê.
“Tiền bối, người muốn ăn không?”
Thẩm Chí Văn nói.
Đến cấp bậc này của bọn hắn, đã không cần đến ăn, nhiều nhất chỉ là thỏa mãn cơn thèm ăn
mà thôi.
“Tùy ý.”
Uống một hớp rượu, Tần Giác không nói gì.
Nghe vậy, Thẩm Chí Văn đành phải tượng trưng nói:
“Lấy một số món ăn đặc trưng nơi này của các ngươi.”
“Được.”
Tiểu nhị gật đầu liên tục, lại nhịn không được liếc nhìn Tần Giác, lúc này mới lui ra.
Quán rượu được chia thành ba tầng, mọi người tới một vị trí cạnh cửa sổ tầng thứ ba ngồi
xuống, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngọn núi màu đen đâm thẳng vào mây xanh, tựa như một cột trụ khổng lồ đang giơ
cao chỉ vào bầu trời, dốc đứng, căn bản không có điểm tựa gì cả, mà tại vị trí bên trên giữa
sườn núi, không gian mờ mịt có dấu hiệu vặn vẹo, hẳn là cửa vào Vô Cực bí cảnh.
Chỉ cần điểm này, ngay cả khi phong ấn được giải trừ, võ giả dưới Địa giai cũng không thể đi
vào.
“Sư phụ nói hiện tại phong ấn chỉ hơi buông lỏng, chờ lối vào hoàn toàn mở ra phải cần ít
nhất nửa tháng.”
“Nửa tháng?”
Tần Giác nhíu mày, hắn không thể đợi lâu như vậy.
“Đại sư huynh, ngươi vẫn chưa nói cho chúng ta biết vị bằng hữu này của ngươi tên gì.”
Lúc này, một nữ đệ tử cười hỏi.
Nữ đệ tử này gọi là Lâm Nguyệt, lông mày khá thanh tú rất đẹp mắt, nhưng nói thật từ khi
xuyên qua thế giới này, Tần Giác chưa từng thấy võ giả cao giai nào là xấu cả, ngoại trừ mấy
lão gia hỏa trên trăm tuổi kia, còn lại phần lớn đều là tuấn nam mỹ nữ.
“Tần Giác.”
Không đợi Thẩm Chí Văn mở miệng, Tần Giác đáp.
” Hóa ra là Tần Giác sư huynh.”

Nữ đệ tử cười nói.
“Tần Giác sư huynh là thuộc môn phái nào?”
Một nữ đệ tử khác đi theo hỏi.
Không có cách, ai bảo Tần Giác quá đẹp trai?
“Tán tu.”
Tất nhiên Tần Giác không thể nói ra là Huyền Ất Sơn.
Mọi người cũng không hoài nghi, dù sao nếu như là đệ tử đại tông môn, bọn hắn không thể
không nghe nói qua.
“Tần Giác sư huynh có hứng thú gia nhập Huyền Hoàng Tông chúng ta không?”
Trong bốn đại tông môn, không đúng, hiện tại hẳn là ba đại tông môn mà Huyền Hoàng
Tông lại đứng thứ hai, Lâm Nguyệt tin tưởng, trên thế giới này không có tán tu nào sẽ cự
tuyệt.
“Không hứng thú.”
Lâm Nguyệt: “...”
Thẩm Chí Văn bên cạnh vội vàng xen vào:
“Được rồi, đừng nói nữa, trước … Tần huynh sẽ không gia nhập Huyền Hoàng Tông chúng ta
đâu.”
Lâm Nguyệt nhếch miệng, đành phải lựa chọn từ bỏ, nhưng nàng không ngờ Tần Giác lại cự
tuyệt.
Ba nam đệ tử còn lại nhìn nhau, cũng hơi kinh ngạc, bọn hắn nhìn Tần Giác từ trên xuống
dưới, hoàn toàn nhìn không ra tu vi của Tần Giác, thậm chí một chút linh lực cũng đều
không có.
Điều này chứng minh có hai khả năng, một là Tần Giác mạnh hơn bọn hắn rất nhiều, căn bản
không có cách nào nhìn trộm, hai là Tần Giác dùng phương pháp đặc thù để che giấu tu vi.
Ba người không hẹn mà cùng cho rằng Tần Giác nhất định đã dùng phương pháp đặc thù để
che giấu tu vi, dù sao bọn họ cũng là Thiên giai hậu kỳ, nếu như Tần Giác mạnh hơn bọn hắn
nữa, vậy không phải đã là Chí tôn sao?
Không bao lâu, thức ăn được đem lên, mùi thơm tràn ngập, những đệ tử Huyền Hoàng Tông
cũng không động đũa, chỉ có Tần Giác bắt đầu ăn giống như một người bình thường, thuận
tiện uống linh tửu Thẩm Chí Văn đưa cho hắn.
Không giống với linh tửu của Thiên Cơ Tông, linh tửu do Huyền Hoàng Tông sản xuất càng
dữ dội hơn, mạnh hơn một chút, cực kỳ sảng khoái.
“Hả? Đây không phải Nộ Hồng chưởng môn thích uống nhất sao?”
Nhìn thấy linh tửu trong tay Tần Giác, Lâm Nguyệt kinh ngạc nói.
Nộ Hồng?
Tần Giác trầm ngâm, hóa ra nó gọi là Nộ Hồng.
“Là ta đưa cho Tần huynh.”
Thẩm Chí Văn lập tức giải thích.
Trên thực tế, hai ấm linh tửu này là Thẩm Chí Văn trộm từ trong hầm rượu của sư phụ,
nhưng hắn chắc chắn sẽ không nói ra.
“Thì ra là thế.”
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, dù sao ở đây chỉ có Thẩm Chí Văn mới là đệ tử chưởng
môn, là thật hay giả, bọn hắn cũng không rõ.
“Thẩm sư huynh, thì ra ngươi ở chỗ này.”
Đột nhiên, một giọng nói kinh hỉ vang lên, tràn ngập vui sướng.

Thẩm Chí Văn theo tiếng kêu nhìn lại, lập tức thấy một thanh niên áo bào đen vội vàng đi tới,
đầu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn qua rất có sức sống.
“Ngươi là …”
Thẩm Chí Văn có chút mờ mịt.
“Ta là Chu Nguyên, Chu gia Chu Nguyên.”
Thanh niên áo bào đen trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.
“Chu Nguyên?”
Thẩm Chí Văn nhíu mày, chợt giống như là nhớ tới cái gì, giật mình nói:
“Ngươi chính là Chu Nguyên bị Diệp Vô Song hành hung?”
“? ? ?”
Còn có thể tán gẫu thật tốt hay không?
Thẩm Chí Văn cũng ý thức được mình nói sai, thế là vội nói:
“Thật có lỗi, ta không phải có ý đó …”
“Ha ha, không sao, ta quả thực bại bởi Diệp Vô Song.”
Chu Nguyên khóe mắt hơi run rẩy, điềm nhiên như không có việc gì nói.
Chu Nguyên xuất thân từ Chu gia một trong sáu đại gia tộc, cũng là người đứng đầu thế hệ
tuổi trẻ Chu gia hiện tại, nghe nói ngày hắn sinh ra trời có hiện tượng kỳ lạ truyền đến tiếng
long ngâm.
Bởi vậy Chu Nguyên được coi là niềm hi vọng phục hưng của Chu gia, mà Chu Nguyên cũng
không phụ sự mong đợi của mọi người, mới ngoài ba mươi tuổi đã bước vào Thiên giai hậu
kỳ, dù cho đặt ở trong bốn đại tông môn, cũng có thể đứng hàng đệ tử chân truyền, nhưng
so với Thẩm Chí Văn thì lại có chút kém xa.
Sau lưng Chu Nguyên còn đi theo mấy vị lão giả, nghĩ đến hẳn là trưởng lão của Chu gia phụ
trách bảo hộ Chu Nguyên, những vị trưởng lão này cũng đối với Thẩm Chí Văn rất là cung
kính, trong lời nói có phần nịnh nọt.
Chu gia từ trước vẫn luôn giao hảo với Huyền Hoàng Tông, Thẩm Chí Văn lại là Đại sư huynh
của Huyền Hoàng Tông, tương lai rất có thể tiến giai tồn tại Truyền Kỳ cảnh, lúc này đương
nhiên muốn tận lực kết giao.
“Ha ha, Chu huynh hiểu thì tốt.”
Thẩm Chí Văn cười nói.


Cũng không phải Thẩm Chí Văn cố ý chế nhạo Chu Nguyên, mà là liên quan tới Chu Nguyên,
hắn thực sự chỉ nhớ rõ chuyện này, mặc dù Chu Nguyên được coi là niềm hi vọng phục hưng
của Chu gia, nhưng trong mắt Thẩm Chí Văn căn bản không đáng giá nhắc tới, phải biết theo
hắn cùng đến đây năm đệ tử chân truyền này tất cả đều là Thiên giai hậu kỳ, so ra Chu
Nguyên thì tính là cái gì?
Chu Nguyên: “...”
Ta hiểu cái rắm!
“Thẩm sư huynh, lần này Vô Cực bí cảnh mở ra, ai cũng không biết bên trong rốt cuộc có cái
gì, nếu không chúng ta hợp thành một đội thì sao?”
Hít một hơi thật sâu, Chu Nguyên miễn cưỡng gượng cười đề nghị.
Nghe vậy, Thẩm Chí Văn vô thức liếc nhìn Tần Giác bên cạnh, lắc đầu nói:
“Không cần, chúng tôi tạm thời không có kế hoạch thành lập đội.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất