Chương 117: Yêu Lang Bạch Kỳ, Đại Thừa long lâu mạnh mẽ (1)
Đường nét Kinh Thành đã như ẩn như hiện ở phần cuối rừng núi phía trước.
Ô ô ô ——.
Một hồi tiếng khóc giống như người giống như thú vang lên, mọi người cả kinh nhìn xung quanh.
- âm thanh gì?
- Có người đang khóc?
- Không đúng, âm thanh này không giống như là người, nghe nói trong núi rừng gần đó có sài lang, mọi người cẩn thận một chút.
- Sài lang? Ha ha ha, chúng nó dám tới gần, đêm nay để đầu bếp Hạnh Hoa lâu có thêm đồ ăn.
Mọi người không thèm để ý, nhưng trung niên võ phu lại nhíu mày, hắn chính là Nhất lưu cao thủ, vào Nam ra Bắc ba mươi năm, kinh nghiệm già dặn, âm thanh này tuyệt không phải người, cũng không phải sài lang.
Rất nguy hiểm!
Trung niên võ phu chậm rãi rút đao, động tác của hắn cũng làm cho những tiêu sư khác nghiêm túc lên, dồn dập rút ra vũ khí của mình, chuẩn bị chiến đấu.
Đội xe tiếp tục đi tới, nhưng tốc độ đã chậm dần, sợ hai bên trong rừng cây có kẻ địch nhảy ra.
Đại khái đi về phía trước trăm mét, trời dần dần đen.
Con đường phía trước đã có chút tối tăm, trong núi rừng bên trái bỗng nhiên có một nữ tử mặc đồ trắng y phục không chỉnh tề chạy ra, tóc tai nàng bù xù, vừa vào quan đạo đã ngã nhào trên đất, lộ ra hai chân trắng noãn, cực kỳ dễ thấy trong hoàn cảnh tối tăm, không ít tiêu sư nhìn thấy không khỏi trợn cả mắt lên.
Bạch y nữ tử ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ, nàng sợ xanh mặt lại, kêu lên:
- Các vị đại ca, tới giúp đỡ tiểu nữ tử với, trong rừng cây có rắn, hù tiểu nữ tử, tiểu nữ tử rất sợ, tốt...
Lúc này có tiêu sư ruổi ngựa tiến lên, cười nói:
- Cô nương chớ hoảng sợ, ca ca tới dìu ngươi.
Trung niên võ phu đột nhiên nhấc đao, ngăn ở trước mặt tiêu sư kia, dọa tiêu sư kia vội vàng ghìm ngựa dừng lại.
Tiêu sư quay đầu hỏi:
- Lão Đại, làm sao vậy?
Ánh mắt hắn đầy u oán, Lão Đại sẽ không muốn muốn hưởng một mình đó chứ?
- Đối phương không thích hợp, rất nguy hiểm.
Trung niên võ phu lạnh lùng nói.
Bạch y nữ tử ai oán.
- Vị đại ca kia, tiểu nữ tử chỗ nào nguy hiểm, mau tới vịn tiểu nữ tử, tiểu nữ tử đau quá.
Mọi người khác cũng không có tiến lên, bọn hắn lựa chọn tin tưởng trung niên võ phu.
Thấy thế, vẻ mặt bạch y nữ tử thay đổi, khuôn mặt không ngờ lại cấp tốc biến thành dáng vẻ như sói như cáo, cực kỳ dọa người, tất cả mọi người thấy thế sắc mặt kịch biến, còn chưa chờ bọn hắn phản ứng, bạch y nữ tử đột nhiên xông lại.
Trung niên võ phu thả người nhảy lên, chém đi một đao, ánh đao lấp lánh trong núi rừng.
Ầm!
Bạch y nữ tử tránh thoát đao của hắn, một chưởng đánh trúng bộ ngực của hắn, đem xương ngực của hắn đánh nát, thổ huyết bay ngược.
Nhất lưu cao thủ, một chiêu liền bại.
Một màn này để những tiêu sư khác bị dọa sắp nứt cả tim gan, bọn hắn lần đầu tiên thấy Lão Đại bị bại nhanh như vậy.
Bọn hắn dồn dập xuống ngựa, đứng sóng vai, ngăn ở trước mặt đoàn xe, khẩn trương nhìn bạch y nữ tử rơi xuống đất, bạch y nữ tử quay đầu, lộ ra đầu sói, cười đến âm hiểm xảo trá, để cho người ta sợ hãi trong lòng.
- Các ngươi cũng rất nhạy bén, bất quá các ngươi đều phải chết.
Bạch y nữ tử cười lạnh nói, lần nữa phóng tới các.
Hưu ——
Một tiếng xé gió truyền đến, một thanh kiếm gỗ theo rừng cây bắn ra, tốc độ cực nhanh, bạch y nữ tử vô ý thức tránh né, nhưng vẫn bị cắt vỡ gương mặt.
- Nghiệt súc, đừng muốn đả thương người.
Một tiếng quát lạnh truyền đến, chỉ thấy một thân ảnh thi triển khinh công, dùng tốc độ cao nhảy vọt qua từng cây từng cây đại thụ, cấp tốc lao tới.
Hắn rơi vào trước mặt mọi người, nhấc tay khẽ vẫy, mộc kiếm lại thần kỳ rơi vào trong tay hắn.
Người này mặc áo bào màu xám cũ nát, cõng ba vỏ kiếm, khuôn mặt cũng sạch sẽ, có chút không hợp với y phục, tay hắn cầm mộc kiếm, không nói hai lời, lần nữa lao thẳng tới bạch y nữ tử.
Bạch y nữ tử hóa thành một luồng khói đen, toàn thân áo trắng rơi trên mặt đất, khói đen ngưng tụ thành một đầu sói, gào thét phóng tới nam tử áo bào xám.
Hai bên lâm vào kịch đấu, mộc kiếm của nam tử áo bào xám rõ ràng có thể thương tổn được Hắc Phong Lang Đầu, làm cho Hắc Phong Lang Đầu không thể vượt qua hắn.
- Các ngươi mau chóng rời khỏi đây!
Nam tử áo bào xám trầm giọng quát, nghe vậy, đám tiêu sư đột nhiên bừng tỉnh, lập tức quay người, thu thập đội xe, dìu trung niên võ phu lên, chạy về phía một con đường khác.
- Lại là ngươi, Lục Thừa Phong, ngươi muốn truy ta đến khi nào?
Hắc Phong Lang Đầu phát ra âm thanh của nữ tử, ngữ khí tràn ngập oán độc.
Lục Thừa Phong một bên chiến đấu, vừa nói:
- Hàng yêu trừ ma, chính là tôn chỉ của chúng ta, nghiệt súc ngươi từ Tây Vực một đường chạy đến đây, giết bao nhiêu người vô tội, hôm nay cuối cùng bị ta đuổi kịp, nhất định phải diệt trừ ngươi.
- Hừ, nói cái gì hàng yêu trừ ma, bất quá là có người tìm Thiên Sư môn các ngươi treo giải thưởng cho yêu đan của ta thôi.
Hắc Phong Lang Đầu cười lạnh, theo đó tản ra, hóa thành khói đen quấn quanh Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong không ngừng huy kiếm, kiếm khí tung hoành, chặt đứt từng gốc cây ở bốn phương tám hướng, nhưng cũng không cách nào xua tan đi sương mù màu đen.
- Đoạn đường này hấp thu nhiều dương khí phàm nhân như vậy, Lục Thừa Phong, ngươi như thế nào địch nổi ta?
Hắc Phong Lang Đầu cười lớn, sát cơ tràn ngập mảnh rừng núi.