Chương 298: Nhân Vương xuất thế, khách sạn An Tâm (1)
Quả nhiên là pháp bảo phối hợp với Kim Lân ngọc diệp.
Khương Trường Sinh xuất ra Kim Lân côn, lóng lánh vệt sáng màu vàng, một cây gậy màu vàng kim dài nửa trượng xuất hiện trong tay của hắn, vô cùng trầm trọng.
Kim Lân côn to như cánh tay người trưởng thành, mặt ngoài điêu khắc hoa văn vảy rồng, rất sống động, cực kỳ bất phàm.
Hắn bắt đầu luyện hóa cấm chế trong đó, hắn phát hiện cấm chế của Kim Lân côn không hề ít hơn so với Xạ Nhật thần cung, không hổ là ban thưởng của Nhất Động Thiên, bất quá Tru Lục thánh quân là Nhất Động Thiên do Khương Trường Sinh gian lận đản sinh, cho nên lấy được ban thưởng cũng không tính quá nghịch thiên.
Nhưng Khương Trường Sinh có loại dự cảm, nếu hắn tập hợp xong Kim Lân bảo thụ, bảo vật này tuyệt đối có thể cho hắn kinh hỉ.
Kim Lân bảo thụ cụ thể mạnh bao nhiêu, hắn tạm thời không biết, nhưng tùy tiện một mảnh Kim Lân ngọc diệp đã không gì không phá, huống chi Kim Lân bảo thụ.
Ngày kế tiếp, Khương Trường Sinh đi ra khỏi phòng, đi vào bên dưới Địa Linh thụ luyện công.
Khương Tiển nhịn không được hỏi thăm hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì.
Khương Trường Sinh do dự một chút, vẫn nói rõ nguyên do.
- Thánh Quân của Hiển Thánh động thiên hấp thu khí vận thiên hạ, trợ giúp mình đột phá, một khi thành công, thiên hạ sẽ liên tục xuất hiện vận rủi, cũng may ta kịp thời chạy tới.
Khương Trường Sinh nói đến mây trôi nước chảy, nhưng Khương Tiển, Kiếm Thần có thể tưởng tượng đến gian hiểm trong đó.
Kiếm Thần nhíu mày hỏi:
- Hiển Thánh động thiên điên rồi sao?
Khương Trường Sinh nói:
- Bọn hắn muốn rời khỏi phiến đại lục này, cho nên trước khi đi không để ý thiên hạ thương sinh, muốn bồi dưỡng được một tôn cường giả vượt qua Càn Khôn cảnh.
Dứt lời, hắn nhắm mắt, bắt đầu luyện công.
Khương Tiển tức giận nói:
- Lại là Hiển Thánh động thiên, lấn nhị ca ta, phái người đến tập kích Kinh Thành, bây giờ lại muốn làm thiên hạ loạn lạc, ngày khác nếu bị ta phát hiện, khẳng định triệt để diệt trừ bọn hắn.
Kiếm Thần lắc đầu, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ.
Đêm đó Đạo Tổ bắn tên, tất nhiên là ngay Hiển Thánh động thiên đang rút lui.
Xem ra Hiển Thánh động thiên thật không còn nữa.
Bất quá hắn còn rất hiếu kỳ, từ nam đến bắc, Đạo Tổ thế nào biết Hiển Thánh động thiên muốn rút lui, hơn nữa còn có thể tinh chuẩn bắn trúng.
Thật chính là võ học sao?
Hay Đạo Tổ đã mở Thiên Nhãn?
Thiên Hải, bến cảng trên một hải đảo, một chiếc thuyền dựa vào bờ, hai bóng người đi ra từ bên trong.
Chính là Khương La, Tà Tôn, nhiều năm không thấy, Khương La đã đi vào trung niên, mà Tà Tôn lại không hiện ra già nua, số tuổi của hai người thoạt nhìn không sai biệt lắm.
Bọn hắn đi đến khu chợ, tiến vào một khách sạn.
Khách sạn này chính là khách sạn mà Trương Anh trước đó đi tới, tên là An Tâm khách sạn.
Hai người đi vào khách sạn, vị Tiểu Nhị Thần Nhân kia chạy tới, vẻ mặt tươi cười, hỏi:
- Hai vị khách quan muốn uống chút gì, ăn chút gì không?
Khương La nói:
- Láy hai vò rượu ngon nhất, tất cả món ăn ngon nhất ra đây. -
- Có ngay!
Tiểu Nhị quay người rời đi.
Chưởng quỹ đứng trước quầy tính sổ giương mắt lườm Khương La, Tà Tôn, sau đó cúi đầu, tiếp tục tính sổ sách.
Khương La mở miệng hỏi:
- Sư phụ, thật muốn trở về sao?
Rời khỏi Long Mạch đại lục mười bảy năm, bọn hắn ra biển gặp người liền hút công lực, công lực một mực đang tăng trưởng, nhất là Tà Tôn, công lực đã đi đến mức độ không thể tưởng tượng.
Tà Tôn cười nói:
- Cần phải trở về, trước đoạt long mạch, lại diệt Hiển Thánh động thiên.
Hắn tràn đầy tự tin, ngay sau đó, ánh mắt của hắn bỗng nhiên liếc nhìn một tên tôi tớ đang lau bàn bên cạnh, người kia nghe được bốn chữ Hiển Thánh động thiên, thân thể rõ ràng cứng đờ.
Tà Tôn nheo mắt lại.
Lúc này, Tiểu Nhị bưng hai vò rượu đến, rót rượu cho hai người, hắn chú ý tới ánh mắt Tà Tôn, lúc này quay đầu mắng:
- Khổ Hán, làm sao không có lau sạch sẽ bàn này?
Tôi tớ tên Khổ Hán quay người, là Tiêu Bất Khổ.
Tiêu Bất Khổ so với lúc trước, tưởng như hai người, cả người sợ hãi rụt rè, hắn cẩn thận từng li từng tí đi vào trước bàn, bắt đầu lau bàn.
Khương La nhíu mày nhìn về phía hắn.
Tà Tôn như không có xảy ra chuyện gì hỏi:
- Vị huynh đệ này có từng nghe nói qua Hiển Thánh động thiên?
Tiêu Bất Khổ vội vàng lắc đầu.
Tiểu Nhị cười nói:
- Khách quan, hắn từ nhỏ lớn lên ở trên đảo, trời sinh câm điếc, nếu ngài muốn nghe cái gì, có thể hỏi ta.
Tà Tôn hừ một tiếng, khoát tay ra hiệu Tiêu Bất Khổ lui ra.
Tiểu Nhị lôi Tiêu Bất Khổ đi, vừa đi, một bên đá hắn, trong miệng hùng hùng hổ hổ, chửi hắn tay chân chậm chạp.
Khương La thấp giọng nói:
- Sư phụ, công lực tiểu nhị vừa rồi kia không thấp, tiệm này không đơn giản.
Tà Tôn bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, chỉ có hắn là một vị Thần Nhân, luôn có cao thủ muốn ẩn thế, tập làm quen là được, đừng quên chúng ta trước đó đụng phải một tên ngư dân, thoạt nhìn mềm yếu, kì thực là Kim Thân cảnh, kém chút còn bị hắn đánh lén.
Khương La gật đầu, vừa nghĩ tới sắp trở lại Long Mạch đại lục, trong mắt hắn lóe lên vẻ chờ mong.
Hắn mở miệng hỏi:
- Sư phụ, đến lúc đó ta có thể trở về Đại Cảnh nhìn một cái không? Ta muốn nhìn một chút phụ hoàng và mẫu hậu ta, sợ không gặp lại, về sau lại không cơ hội gặp mặt nữa, mặc dù tình cảm ta dành cho bọn hắn không sâu, nhưng bọn hắn đưa ta đi Hiển Thánh động thiên, bản thân cũng là có ý tốt, hi vọng ta có thể tập được tuyệt học.