Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 299: Nhân Vương xuất thế, khách sạn An Tâm (2)

Chương 299: Nhân Vương xuất thế, khách sạn An Tâm (2)
Tà Tôn cười nói:
- Tự nhiên có khả năng, vi sư cũng muốn đi Long Khởi quan nhìn một cái.
Khương La lộ ra nụ cười.
.....
Nhân Đức năm thứ tám.
Trong ngự thư phòng, phịch một tiếng, Khương Tú đá ngã lăn cái bàn, mặt mũi tràn đầy lửa giận.
Trần Lễ, Đạo Thần yên lặng.
Khương Tú chống nạnh hai tay, nỗ lực khắc chế lửa giận, trầm giọng nói:
- Đông Hải thật sự khinh người quá đáng, vô luận trẫm muốn đánh vương triều phương nào, hắn sẽ trợ giúp phương đó, rõ ràng cương thổ bọn họ cách xa nhau đến hai vương triều, còn có vương triều dọc đường, vậy mà bỏ mặc binh mã Đông Hải tới lui tự nhiên.
Trần Lễ nói:
- Đông Hải dừng chân hai trăm năm, bọn hắn cũng không phải Đại Hoang, an dưỡng trăm năm, bọn hắn cũng đang chinh chiến, bọn hắn có lòng cảnh giác rất cao, tự nhiên sẽ hiểu mục đích của chúng ta, bất quá Đông Hải từ xa đi tới, nhất định càng thêm gian khổ, bệ hạ có thể hạ lệnh ba vị phiên vương phương Bắc cùng nhau xuất binh, cường ngạnh nuốt vương triều bình thường phía trước, không ngừng hướng tới gần. Đông Hải
Đạo Thần nói:
- Không thể không phòng Hồng Huyền vương triều, Bạch Y vệ chui vào Hồng Huyền vương triều thăm dò Hồng Huyền vương triều đang trưng binh, đây không phải điềm tốt.
Khương Tú ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
- Nếu có Kim Thân cảnh ra tay, trẫm làm sao đến mức này, nhưng Bình An tướng quân không muốn tái chiến.
Trần Lễ nói:
- Bệ hạ, Cửu vương gia đang tập võ ở chỗ Đạo Tổ thủ hạ, đi đến Kim Thân cảnh thì có thể xuống núi, đã nhiều năm như vậy, hẳn là tới gần Kim Thân cảnh rồi nhỉ?
- Trẫm cũng đang đợi, Cửu đệ cũng hứa hẹn nhất định sẽ trợ giúp trẫm, chẳng qua Kim Thân cảnh không dễ đột phá.
Khương Tú cau mày nói.
Trần Lễ nói:
- Sao bệ hạ không bắt chước cử chỉ của Tiên Hoàng trước đó làm với Bình An?
Khương Tú nghe xong, ánh mắt lấp lánh.
Hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng hắn không hạ nổi quyết tâm.
Khương Tiển dù sao cũng không phải Bình An, Bình An thiên sinh ngu dại, dễ khống chế, nếu Khương Tiển công cao che chủ, mặc dù không phản hắn, chờ hắn chết, các con của hắn như thế nào trấn áp Khương Tiển?
Khương Tiển về sau lấy vợ sinh con, con hắn có thể muốn làm hoàng đế hay không?
Tính đến những khả năng này, hắn đều cần suy nghĩ kỹ càng.
So với vun trồng Khương Tiển, hắn càng muốn chọn lựa một vị thiên tài không phải hoàng thất bồi dưỡng thành Kim Thân cảnh, hậu nhân Khương Tiển mưu phản, vẫn là huyết mạch của Khương gia, đoán chừng gia gia sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng người ngoài mưu phản, gia gia nhất định ra tay trấn áp.
Khương Tú lâm vào bên trong giằng co suy nghĩ.
Trần Lễ, Đạo Thần không dám quấy nhiễu.
Đúng lúc này, một tên Bạch Y bước vào thư phòng, trình lên một phong mật tín.
Khương Tú mở ra xem xét, đột nhiên giận dữ, xé nát mật tín.
Trần Lễ vội vàng hỏi:
- Làm sao vậy?
Khương Tú hít sâu một hơi, nói:
- Đông Hải vương triều phái đi số lượng lớn thuỷ quân vượt biển tới, hơn nữa còn vây quanh phía phương Nam dưới cùng nhất, tiến hành công thành.

Đại Cảnh, Ngự Châu, duyên hải.
Khương La đứng trong boong thuyền, nhìn ra xa phía trước, thấy đường nét lục địa, mặt hắn lộ ra nụ cười, mở lời:
- Sư phụ, sắp đến rồi.
Tà Tôn đi ra từ trong thuyền, cùng hắn đứng sóng vai, nhìn Long Mạch đại lục xa xa.
- Thuyền của Kỳ Duyên thương hội thật sự quá nhanh, mặc dù thân ở trong sương mù, cũng không có mất phương hướng.
Khương La cảm khái.
Năm đó, bọn hắn đi tới Thiên Hải, ở trên biển quanh đi quẩn lại mấy năm mới thành công.
Tà Tôn nói:
- Kỳ Duyên thương hội dù sao cũng là thương hội lớn dừng chân trên hải dương tám trăm năm, nắm giữ kỹ thuật hàng hải không phải chúng ta có thể tưởng tượng.
Khương La híp mắt nói:
- Sư phụ, bờ biển làm sao có nhiều đội thuyền như vậy? Thoạt nhìn giống như quân thuyền, phía trên có rất nhiều binh sĩ mặc giáp.
Tà Tôn hoàn toàn thất vọng:
- Có lẽ là thuỷ quân của Đại Cảnh, trước khi đi, Đại Cảnh đang quật khởi tốc độ cao, phát triển thuỷ quân cũng bình thường.
Khương La tiếp tục nhìn chằm chằm.
Đội thuyền cách bờ biển càng ngày càng gần, Khương La đột nhiên thấy rõ ràng những cờ xí bên trên thuyền kia, viết hai chữ Đông Hải.
- Đông Hải?
Khương La nhíu mày.
Tà Tôn giễu cợt nói:
- Hẳn là Đông Hải vương triều, Đông Hải vương triều thăm dò hải dương là xuất chúng nhất trong các vương triều, cho dù Đại Tề cũng kém xa. Không nghĩ tới Đông Hải vương triều vậy mà nhảy vọt vùng biển, vây quanh phương nam Đại Cảnh, xem ra hai triều đã khai chiến.
Khương La nhíu mày, hắn đột nhiên thả người vọt lên, nhanh chóng lao tới đội tàu thuỷ quân của Đông Hải vương triều.
Lăng không bay lượn.
Thần Nhân.
Tà Tôn cười cười, không có ngăn cản, cười nhìn đồ sát sắp phát sinh.
...
Trong mộng cảnh, Khương Trường Sinh đang luận bàn cùng Mộ Linh Lạc.
Mộ Linh Lạc mười lăm tuổi đã lớn, không thấp hơn Khương Trường Sinh bao nhiêu, thân thể trong bộ áo trắng lộ ra dáng người cao gầy, tay nàng nắm một thanh kiếm, thân pháp nhanh như kinh hồng, nhưng vô luận kiếm pháp của nàng tinh diệu như thế nào cũng không đả thương được Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh một bên tránh né, một bên lời bình nói:
- Quá chậm... Thiếu một chút sát ý... Quá ngay ngắn, vừa rồi kém chút đã đâm trúng ta.....
Mộ Linh Lạc nhíu chặt đôi mi thanh tú, tay trái bỗng nhiên biến hóa thủ ấn, khí thế phóng đại, tốc độ thân pháp đột nhiên tăng lên.
Là Cửu Thần Đấu Chuyển Công.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất