Chương 300: Thần Cổ thánh phủ, Khương La về kinh (1)
Nàng đã là Thần Tâm cảnh, dựa vào Cửu Thần Đấu Chuyển Công, công lực tăng vọt, khí thế mặc dù không bằng Thần Nhân, nhưng cũng không Thần Tâm tầm thường có thể so sánh.
Hai người luận bàn gần nửa canh giờ, tay phải Khương Trường Sinh vươn ra ngón trỏ, ấn ở trên trán của nàng, tay trái bắt lấy thắt lưng của nàng nhấc lên, để thân thể nàng mất đi cân bằng, bị đè ép rơi xuống đất.
Sau khi hạ xuống, Mộ Linh Lạc trừng to mắt, Khương Trường Sinh dùng ngón tay trỏ đè ép trán của nàng, để cho nàng không thể đứng dậy, hắn thu tay lại, đứng dậy cười nói:
- Ngươi lại thua.
Mộ Linh Lạc bĩu môi, chậm rãi đứng lên.
Ở kiếp này nàng có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan đẹp đẽ, da trắng như tuyết, đẹp mắt hơn kiếp trước rất nhiều, khí chất mặt mày cũng có chút tương tự Khương Trường Sinh, thần thái đạm mạc, có thể là hai người ở chung lâu, trong lúc vô hình nàng bị Khương Trường Sinh ảnh hưởng, lại thêm toàn thân áo trắng, có loại khí chất tiên tử không thể khinh nhờn.
- Đây là giấc mơ của ngươi, ngươi thật muốn đánh bại ta, ngươi có khả năng biên chế mộng cảnh.
Khương Trường Sinh cười nói.
Mộ Linh Lạc khẽ nói:
- Kia không có ý nghĩa, lúc không gặp được ngươi, ta từng huyễn tưởng qua ngươi, nhưng ta mơ thấy ngươi rất mơ hồ, không bằng ngươi chân thực.
Nếu Khương Trường Sinh báo mộng, giấc mộng này sẽ hết sức chân thực, sau khi nàng tỉnh mộng vẫn nhớ kỹ, đây cũng là căn cứ nàng phán đoán Khương Trường Sinh có xuất hiện hay không, cũng chính là nguyên nhân như thế, nàng cảm thấy Khương Trường Sinh cũng không phải mình tưởng tượng ra, mà là tồn tại chân thật, các nàng dùng mộng cảnh liên hệ, không người nào biết được.
Hai người đi đến dưới cây ngồi xuống, Khương Trường Sinh bắt đầu nghe Mộ Linh Lạc giảng giải những chuyện trôi qua tháng này.
Nàng đã đánh vỡ ghi chép tuổi tác đạt đến Thần Tâm nhanh nhất của Mộ gia, theo nàng lớn lên hiểu chuyện, địa vị của nàng cũng bắt đầu tăng lên, quyền lực của nàng còn cao hơn phụ mẫu trong gia tộc, lại thêm gia gia cưng chiều, không người dám khi dễ nàng, đều phải nịnh nọt nàng.
- Gần đây, gia gia muốn đưa ta đi Thánh phủ tập võ, nghe nói chỉ có tuyệt thế thiên tài mới có thể vào Thánh phủ, đi ra từ trong Thánh phủ, kém cỏi nhất cũng có thể đi đến Kim Thân cảnh, dùng tư chất của ta, gia gia cảm thấy ta có thể vượt qua người, đi đến cảnh giới Nhị Động Thiên mà người một mực cầu mong.
Mộ Linh Lạc rầu rĩ nói, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Đây không phải chuyện tốt à, vì sao ngươi không muốn đi?
Mộ Linh Lạc nhìn về phía hắn, trừng mắt nhìn, nói:
- Ta có ngươi, ta cảm giác không cần đi Thánh phủ, mà võ học của ta không kém, chẳng qua võ đạo linh khí, tài nguyên tập võ ở Thánh phủ càng thêm phong phú, gia tộc còn hi vọng ta có thể kết giao nhiều thiên kiêu, tăng thêm gia tộc giao thiệp, ta sợ nhất phiền toái, ai.
Nha đầu này.....
Khương Trường Sinh cảm giác nàng làm sao rất giống mình.
Xem ra bản thân dạy dỗ những năm qua rất có hiệu quả.
Mộ Linh Lạc bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Trường Sinh ca ca, ngươi đến cùng ở đâu, ngươi người hay quỷ, nếu là người, ta có thể tìm thấy ngươi ở trong hiện thực hay không?
Khương Trường Sinh vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói:
- Ta tự nhiên là người, bất quá ta cách ngươi rất xa, xa tới ngươi tạm thời tìm không thấy, chờ ngươi đủ mạnh, ta sẽ nói cho ngươi biết ta ở đâu.
Mộ Linh Lạc gật đầu, nàng chân thành nói:
- Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.
- Có đúng không, vậy ta chờ ngươi.
Khương Trường Sinh cười nói, nhìn nụ cười của hắn, gương mặt Mộ Linh Lạc ửng đỏ, quay đầu đi.
Nhìn nàng bộ dáng như vậy, trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái.
Thời gian thật nhanh, bất tri bất giác, nha đầu này cũng sắp trưởng thành.
Từ nhỏ đến lớn, hắn không có tận lực để Mộ Linh Lạc yêu thích mình, hắn ngoại trừ bồi luyện, phần lớn thời gian đều đóng vai nhân vật lắng nghe, hắn không cần từ nhỏ quán thâu để cho nàng tư tưởng yêu thích mình, dù sao hắn vẫn có tự tin. Khí phái Tu Tiên giả vốn không giống bình thường, hắn lại duy trì bộ dáng mười tám tuổi, hắn tin tưởng bên trong thiếu niên đồng lứa mà Mộ Linh Lạc gặp phải không có ai có thể so tuấn tú, khí chất hơn hắn, luận võ công, càng không thể so sánh.
Sự thật cũng như thế, Mộ Linh Lạc bị Mộ gia bảo hộ rất chặt, tầm mắt cực cao, đối với thiên tài những gia tộc giao hảo cùng Mộ gia, nàng một mực không có để ở trong lòng.
Khương Trường Sinh vừa nghĩ, vừa nói:
- Thánh phủ có nhiều Càn Khôn cảnh không?
Hai tay Mộ Linh Lạc ôm đầu gối, suy tư nói:
- Hẳn là rất nhiều, chỉ là Mộ gia đã có mười vị Càn Khôn cảnh, Thánh phủ chính là Thánh địa võ đạo, khẳng định nhiều vô số kể.
Thật sự đáng sợ.
Cái này là địa đồ cấp cao hơn à?
Khương Trường Sinh mặc dù không kém bao nhiêu người mạnh nhất Thần Cổ đại lục, nhưng không có nghĩa khoảng cách giữa Long Mạch đại lục và Thần Cổ đại lục không lớn, dựa theo lời Mộ Linh Lạc nói, võ đạo Thần Cổ đại lục đã phát triển vài vạn năm, thậm chí còn chế tạo ra đủ loại thần binh, một vài thần binh lợi hại thậm chí có thể làm cho võ giả vượt cảnh giới giết địch, nghe Mộ Linh Lạc nói, Mộ gia còn có truyền tống trận, chính là dùng đá không gian đặc thù xây dựng, quả thật thần kỳ.