Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 317: Đời đệ tử đầu tiên chỉ còn lại mình ta

Chương 317: Đời đệ tử đầu tiên chỉ còn lại mình ta
Khương Trường Sinh nhìn Vạn Lý, Minh Nguyệt, trong lòng cảm khái, hai người này đoán chừng cũng không còn bao nhiêu năm tháng.
Người già qua đời, người sống vẫn hướng về phía trước.
Sau khi Khương Trường Sinh trở lại đình viện của mình, yên lặng đưa đi mười vạn giá trị hương hỏa cho Thanh Khổ.
Không giống với Trần Lễ, Vong Trần, Thanh Khổ là bồi bạn hắn từ nhỏ, hai người không là bằng hữu, nhưng là sư huynh đệ chân chính.
- Nếu có duyên, kiếp sau lại đến Long Khởi quan.
Cuối năm.
Vạn Lý chính thức truyền vị trí đại đệ tử cho Thanh Nhi, Thanh Nhi bây giờ đã là Thần Tâm cảnh, sớm đã hỗ trợ quản lý Long Khởi quan, cũng xem như đức cao vọng trọng.
Thanh Nhi mới nhậm chức hết sức hưng phấn, ra sức đốc xúc đệ tử tập võ, nàng cảm thấy Long Khởi quan hiện tại vẫn còn quá yếu, ít nhất phải đuổi kịp Phù Nguyệt thế gia, mới có thể được cho là Thánh địa.
Võ học của Long Khởi quan không kém, dù sao có tuyệt học của Đại Thừa long lâu, Hiển Thánh động thiên, luận võ học mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn Phù Nguyệt thế gia, chẳng qua cần thời gian trưởng thành, đi tìm tuyệt thế thiên tài.
Khương Trường Sinh rất hài lòng đối với thái độ của Thanh Nhi, Đại sư tỷ trước kia đã trở về.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Nhân Đức năm mười ba, mới đầu tháng hai.
Trong mộng cảnh.
Mộ Linh Lạc hai mươi tuổi sớm đã bước vào Thần Nhân cảnh, nàng vẫn như cũ ăn mặc áo trắng trên người, không nhuốm bụi trần, càng có khí chất của tiên nữ, ánh mắt trong veo, mặt mày tuy lạnh nhạt, nhưng nhìn ánh mắt Khương Trường Sinh lộ ra thần thái khác thường.
Không thể không nói, Mộ Linh Lạc ở kiếp này là nữ tử đẹp mắt nhất mà Khương Trường Sinh gặp qua, ba mươi vạn giá trị hương hỏa tiêu không lỗ.
- Trường Sinh ca ca, ta chuẩn bị đi tới Thánh phủ, gia gia nói, chỉ có đi Thánh phủ, ta mới có thể an toàn tập võ.
Mộ Linh Lạc hơi lộ ra bất đắc dĩ nói, nàng đuocwj gia tộc che chở thành công đột phá, nhưng thường xuyên có thích khách chui vào Mộ gia, thậm chí còn có người hạ độc nàng, thề phải giết nàng.
Mộ gia dừng chân nhiều năm tại Thần Cổ đại lục, kẻ địch ngoài sáng trong tối ngay cả chính bọn hắn đều đếm không hết, bọn hắn thậm chí không dám hứa chắc hết thảy người nhà họ Mộ đều có thể tin.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Có người hộ tống ngươi không?
Mộ Linh Lạc gật đầu nói:
- Gia gia tự mình đưa ta đi, không biết đi qua Thánh phủ, không biết còn có thể mơ thấy ngươi hay không, nghe gia gia của ta nói, Thánh phủ có khí vận đặc thù, có thể làm cho đệ tử tâm vô tạp niệm, không cần quá nhiều giấc ngủ, để có thêm càng nhiều thời gian tập võ.
Khương Trường Sinh nói:
- Chỉ cần ngươi muốn mơ thấy ta, là sẽ mơ thấy.
Mộ Linh Lạc nghe xong, lập tức lộ ra nụ cười, hai người hẹn nhau một thời gian nhất định, thuận tiện gặp nhau trong mộng cảnh.
Một đêm trôi qua.
Hôm sau, trời vừa sáng.
Khương Trường Sinh đứng ở trên Địa Linh thụ, lần nữa thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn, nhìn theo phương hướng Mộ Linh Lạc.
Hắn một mực đang mạnh lên, khoảng cách mà Thiên Địa Vô Cực Nhãn có thể thấy cũng đang tăng trưởng, hắn còn không rõ ràng lắm mình có thể xem bao xa.
Lần này thử một chút có thể tìm được Thần Cổ đại lục hay không.
Hai mắt Khương Trường Sinh bắn ra kim quang, nhìn về phương xa.
Cùng lúc đó.
Nhân Vương mang theo Thiên Mệnh tiến vào Ti Châu, đối với Nhân Vương, hoàng đế cũng chờ mong, cho nên ra lệnh cho từng cửa ải quan cho đi, không được lãnh đạm, không được cản trở.
Phương hướng Nhân Vương tiến lên chính là Kinh Thành.

Khương Trường Sinh cực lực nhìn lại, ánh mắt đã vượt xa Thiên Hải, hắn thấy được đại lục khác, nhưng cũng không phải Thần Cổ đại lục.
Thánh phủ mà Mộ Linh Lạc đi tới cũng ở trên Thần Cổ đại lục, cho nên vị trí của nàng vẫn là ở Thần Cổ đại lục.
Hải dương bao la, hải đảo nhiều vô số kể, Khương Trường Sinh nhìn thấy rất nhiều võ giả, môn phái, thậm chí còn nhìn thấy Yêu thú hải dương thành đoàn, cực kỳ hùng vĩ.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy hai tôn cường giả Càn Khôn cảnh đang đại chiến trên biển, nhấc lên sóng biển kinh thiên, nơi này cách Đại Cảnh vô cùng xa xôi, hắn thô sơ giản lược đánh giá một chút, đại khái là có khoảng cách cỡ tám mươi lần từ Đại Cảnh đến Thiên Hải, ven đường còn đi ngang qua hai đại lục.
Hắn dừng lại một hồi mới tiếp tục nhìn về phía trước.
Thiên địa co vào, tốc độ ánh mắt Thiên Địa Vô Cực Nhãn tiến lên cực nhanh.
Khương Trường Sinh nhìn thấy một đầu rắn biển hình thể lớn như dãy núi chiếm cứ trên một hải đảo to lớn, cực kỳ đáng sợ, hình thể giống như Hung thú Man Hoang, Bạch Long ở trước mặt nó đều như là con giun.
Khương Trường Sinh được tăng thêm hiểu biết, càng ngày càng chờ mong phong cảnh ven đường tiếp theo.
Nửa nén hương thời gian sau, hắn bắt đầu cảm nhận được choáng váng.
Mà ánh mắt của hắn cách Mộ Linh Lạc không còn quá xa xôi, hắn tiếp tục kiên trì.
Lại qua một hồi, phần cuối mặt biển xuất hiện đường nét của một mảnh đại lục vô biên, khối đại lục này còn muốn khổng lồ hơn rất nhiều so với tất cả đại lục lúc trước hắn nhìn thấy, tựa như chân trời góc biển, phần cuối của hải dương, mà hắn cuối cùng cảm giác được Luân Hồi ấn ký của Mộ Linh Lạc ở ngay phía trước.
Hắn lúc này thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại, đợi hai giây, từ từ mới chậm rãi mở ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất