Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 318: Khương Thiên Sinh, trong vòng mười chiêu (1)

Chương 318: Khương Thiên Sinh, trong vòng mười chiêu (1)
Có chút mỏi mệt, hắn không dám tiếp tục dò xét thêm về phía trước, bởi vì Nhân Vương đang tiếp tục chạy tới Kinh Thành, hắn chừa chút tinh thần để phòng Nhân Vương tập kích hắn.
Khương Trường Sinh rơi xuống đất, hai chân ngồi xếp bằng, sau dựa lưng vào trên cành cây.
Phạm vi lần này thăm dò tăng lên rất nhiều, rõ ràng thực lực của hắn tăng trưởng.
Tiếp qua mấy năm, hắn có thể dễ dàng nhìn trộm đến Thần Cổ đại lục!.
Khương Trường Sinh càng ngày càng chờ mong Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ tám, một khi đột phá, hắn sắp thành nhân vật mạnh nhất trong phạm vi hệ thống đã biết.
....
Trên Kim Loan điện, quần thần tụ tập, Khương Tú ngồi trên long ỷ, có chút lo lắng.
Ở phía dưới hắn, Thái Tử, các hoàng tử đứng thành hai hàng, đều mười phần khẩn trương, quần thần cũng giống như thế, chỉ vì Nhân Vương sắp đến.
Hiện tại đồn đãi Nhân Vương muốn truyền thừa khí vận, bọn hắn cũng hi vọng phần khí này vận rơi vào trên người Đại Cảnh.
Tuy có Đạo Tổ duy trì, nhưng Đạo Tổ sẽ chỉ ra tay ở lúc mấu chốt, nếu có được Nhân Vương tương trợ, đó chính là Thiên Mệnh sở quy, thực chí danh quy.
Khương Tú càng chờ càng lo lắng, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng.
Khương Tú nhìn thấy một thân ảnh bay từ ngoài điện tới, cấp tốc rơi vào trong điện, tất cả mọi người không kịp thấy rõ ràng, hắn đã đã rơi xuống đất.
Nhân Vương.
Hắn mặc một bộ áo bào màu xanh, thể phách cường tráng chống phồng lên cả áo bào, tóc dài của hắn vẫn như cũ rối tung, ánh mắt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm, hắn nhìn chằm chằm Khương Tú ngồi cao trên long ỷ.
Khương Tú đối mặt, trong lòng kinh hoàng, không hiểu sinh ra e ngại, nhưng hắn vẫn duy trì uy nghiêm của hoàng đế Đại Cảnh, hắn mở miệng nói:
- Ngươi chính là Nhân Vương?
Nhân Vương đạm mạc nói:
- Ừm, hoàng đế Đại Cảnh tự mình mời ta, sao ta có thể không đến, dù sao Đại Cảnh cũng là một trong năm đại vận triều đương thời.
Ánh mắt của hắn rơi ở trên người các hoàng tử bên cạnh, Thái Tử Khương Thiên Mẫn là người khẩn trương nhất.
Nếu Thái Tử không có bị Nhân Vương chọn trúng, hoàng tử khác được tuyển chọn, vậy đối với Khương Thiên Mẫn mà nói, tuyệt đối là đả kích to lớn.
Hắn mặc dù ham chơi, nhưng không có nghĩa hắn ngốc, hắn rõ ràng năng lực bản thân không đủ, chỉ muốn thuận lợi đăng cơ.
Hắn thậm chí đang cầu khẩn trong Đại Cảnh không có người nào có thể trở thành Nhân Vương, như thế thì vị trí Thái Tử của hắn sẽ càng thêm an ổn.
Khương Tú mở miệng nói:
- Nhân Vương, ngươi xem một chút trong con trai của trẫm có người có thể trở thành Nhân Vương đời tiếp theo hay không?
Nhân Vương không có trả lời, ánh mắt quét tới, khi ánh mắt của hắn dịch chuyển khỏi trên người Khương Thiên Mẫn, trái tim Khương Thiên Mẫn nhảy tới cổ họng.
- Tuyệt đối không nên có người trong.....
Khương Thiên Mẫn ở trong lòng cầu nguyện.
Rất nhanh, Nhân Vương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía một nhóm hoàng tử khác, bảy vị hoàng tử, lớn nhất không hơn mười bốn tuổi, nhỏ nhất thậm chí mới ba tuổi, được Hoàng huynh nắm tay ở bên cạnh.
Quần thần yên tĩnh, tất cả đều khẩn trương mà mong đợi nhìn xem Nhân Vương.
Trong lòng bàn tay Khương Tú càng đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này.
Ánh mắt Nhân Vương bỗng nhiên rơi vào trên người một hoàng tử, người hoàng tử kia mới chín tuổi, chính là thập nhị hoàng tử.
Bị Nhân Vương nhìn chằm chằm, thập nhị hoàng tử mặc dù tuổi nhỏ, lại bình tĩnh cùng Nhân Vương đối mặt.
Chẳng lẽ.....
Hô hấp của quần thần dần dần dồn dập, trong lòng Khương Tú mừng như điên, gắt gao nắm chặt lan can ghế rồng.
Nhân Vương mở miệng nói:
- Ta rốt cuộc tìm được, Tử Vi Đế Tinh, Thiên Mệnh long khí.
Hắn cất bước đi đến trước mặt thập nhị hoàng tử, vươn ra hai ngón tay, ấn lên trên trán thập nhị hoàng tử.
Tất cả hoàng tử xung quanh đều hâm mộ, ghen tỵ nhìn thập nhị hoàng tử.
Mắt Thái Tử Khương Thiên Mẫn tối sầm lại, thân thể lung lay sắp đổ, cũng may hắn là người tập võ, cũng không có té xỉu ngay tại đây.
Nhị hoàng tử Khương Thiên Kỳ nhíu mày, hắn sớm có tâm tư đoạt chính, ai không muốn làm hoàng đế?.
Hắn vẫn cảm thấy Khương Thiên Mẫn không được, mình có cơ hội, nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện một vị thập nhị hoàng tử.
Nhân Vương mở miệng hỏi:
- Ngươi nguyện ý kế thừa khí vận của ta, trở thành Nhân Vương sao?
Tất cả mọi người nghĩ rằng thập nhị hoàng tử sẽ đồng ý, nhưng hắn cũng không có lập tức đáp ứng, mà khẽ cắn môi, nhìn về phía Khương Tú.
Khương Tú nổi nóng, thúc giục nói:
- Thiên sinh, còn không mau trả lời Nhân Vương.
Khương Thiên Sinh chín tuổi lộ ra vẻ mặt trắng bệch, lại lui lại một bước, nói:
- Ta..... Ta không muốn trở thành Nhân Vương....
Vừa dứt lời, toàn điện xôn xao.
Nhân Vương nhíu mày. Khương Tú đột nhiên giận dữ, đứng dậy quát:
- Nghịch tử, đây là điều mà ngươi có thể lựa chọn à, còn không mau nói xin lỗi, chớ cô phụ tâm ý của Nhân Vương.
Khương Thiên Mẫn, Khương Thiên Kỳ sáng mắt, không ngờ Thập Nhị Đệ sẽ từ chối.
Khương Tú vội vàng nói:
- Nhân Vương, tiểu nhi tuổi nhỏ, không biết đại cục, không biết cấp bậc lễ nghĩa, hắn nguyện ý, trẫm thay hắn đáp ứng.
Nhân Vương ý vị thâm trường nhìn Khương Thiên Sinh một cái, chậm rãi gật đầu.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên:
- Cứ đáp ứng đi, Nhân Vương đến đỡ hoàng đế Đại Cảnh ta, thiên hạ há có thể không thống nhất?
Quần thần kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.
Khương Tú thì nghe ra chủ nhân của giọng nói là Khương Trường Sinh, hắn lập tức an tâm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất