Chương 20.4: Mưu toan mượn tay bản vương nhất tiễn song điêu, nàng cũng dám?
"Đã nhìn ra?"
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Ngoan ngoãn cực kỳ. Không có loại vênh váo hung hăng hoặc cảm giác hơn người một bậc."
Tiền cô cô biết nàng nói chính là Lưu Hà cùng những người khác: "Gia mua ở cửa Xuân Phong lâu. Còn có một người nữa. Thường ngày ở Tây Viện đi theo các ma ma học thêu thùa."
"Khó trách ta chưa từng thấy qua." Tôn Sắc Vi còn muốn nói gì đó, nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn ra ngoài, quản sự đại đầu bếp cùng đầu bếp Lý và những người khác đi tới.
Tôn Sắc Vi kinh ngạc hỏi sao bọn họ dậy sớm như vậy.
Quản sự đầu bếp giải thích là để nhào bột.
Tôn Sắc Vi bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, dùng bột trong vắt làm tôm thủy tinh đỏ sủi cảo, còn phải dùng bột lên men làm Đậu Sa Bao. Còn phải làm cháo xương heo cho Tiểu vương gia, chuẩn bị cháo gạo kỷ tử cho Ninh Vương, cùng các loại thức nhắm.
Đám đầu bếp không biết làm nhân đậu đỏ ngọt, nhưng hôm qua dưới sự chỉ điểm của Tôn Sắc Vi, nhân đậu đỏ ngọt đã làm xong. Bọn họ sẽ nhào bột, làm Đậu Sa Bao không cần Tôn Sắc Vi chỉ điểm nhiều, nàng chỉ giáo cho tiểu đồ đệ của giáo chủ cách dùng bột trong vắt làm vỏ tôm thủy tinh đỏ sủi cảo.
Không ai lười biếng, giờ Thìn hai khắc, mặt trời vừa ló dạng, đồ ăn sáng đã được mang đến chủ viện. Đậu Sa Bao có nếp gấp đẹp mắt, tôm thủy tinh đỏ sủi cảo màu sắc sáng rõ, Ninh Vương trước kia chưa từng thấy nên liếc mắt một cái đã biết là do Tôn Sắc Vi làm.
Ninh Vương gắp cho đệ đệ một cái sủi cảo tôm, sau đó lại gắp một cái bánh bao nhỏ hơn cả trứng gà.
Tiểu vương gia cũng chưa từng thấy hai món này, tò mò ăn sủi cảo tôm trước. Nhân tôm bóc vỏ không khiến Tiểu vương gia cảm thấy kinh diễm, ngược lại thích vỏ bánh hơn, sau đó tự mình gắp một cái, đem vỏ bánh cho vào miệng, nhân bánh giao cho Ninh Vương: "Tứ ca, huynh ăn nhân bánh, đệ đệ ăn vỏ."
Ninh Vương liếc nhìn hắn một cái.
Tiểu quỷ này lại muốn mua gì đây? Một đêm không gặp không thể nào xoay chuyển tính nết, biết hiếu kính huynh trưởng.
"Tứ ca, đệ đệ thương huynh không?"
Ninh Vương hỏi: "Tự mình ăn đi, bản vương không thích ăn."
Tiểu vương gia không tin: "Tứ ca không thích còn bảo đầu bếp làm cái này?"
"Làm cho ngươi. Tứ ca thương ngươi, được chưa?" Ninh Vương không đợi hắn mở miệng nói tiếp, "Phụ hoàng nói, hạt gạo nào cũng đều vất vả làm ra."
Tiểu vương gia định vứt nhân tôm bóc vỏ sang một bên, nhưng lại nhíu mũi ăn hết. Ninh Vương lập tức hiểu ra, hắn thích vỏ bánh hơn nhân bánh.
Ninh Vương hiếu kỳ không biết vỏ bánh ngon đến mức nào mà khiến tiểu quỷ kén ăn kia hài lòng đến vậy. Gắp một cái nếm thử, vỏ bánh vừa dai vừa trong suốt, bên trong còn có tôm bóc vỏ tươi, ngon hơn cả nhân bánh.
Sau khi đã ăn tôm thủy tinh đỏ sủi cảo, Ninh Vương tràn đầy mong đợi đối với Đậu Sa Bao. Nhưng vừa cắn một miếng, vị ngọt đã khiến hắn nhíu mày.
Tiểu vương gia tò mò muốn nếm thử xem món gì mà khó ăn đến vậy, nhưng chỉ cắn một nửa đã bị hương vị vừa mềm vừa xốp, ngọt ngào mà không ngán chinh phục.
"Tứ ca, Tứ ca, cái này huynh ăn vỏ, đệ ăn nhân bánh, cái này đệ ăn vỏ, huynh ăn nhân bánh có được không?"
Ninh Vương gật đầu.
Tiểu vương gia vui vẻ bưng hai đĩa đồ ăn đến trước mặt mình, rất nhanh tách vỏ và nhân của bánh bao và sủi cảo.
Ninh Vương nhìn đống hỗn độn trên bàn thì hối hận rồi, nhưng đệ đệ của hắn lại ăn rất vui vẻ, "Khi nào thì trở về?"
"Buổi chiều ạ. Đúng rồi, Tứ ca, lát nữa đệ phải đến phủ Tam ca xem thế nào, nếu không có món gì ngon thì giữa trưa đệ lại đến ăn cơm cùng Tứ ca."
Ninh Vương thầm nghĩ ta cám ơn ngươi: "Không sợ ăn thành heo con à?"
"Không đâu. Phụ hoàng tìm cho đệ mấy sư phụ dạy võ, về luyện thêm nửa canh giờ là được." Tiểu vương gia chẳng hề để ý uống một ngụm cháo.
Sau khi đã vừa lòng thỏa ý, hắn vỗ vỗ bụng nhỏ, không kịp chờ đợi chạy về phía Tề Vương phủ.
Ninh Vương lớn tiếng nhắc nhở: "Chậm thôi."
Thiếu niên không hề lo lắng, vung tay một cái.
Ninh Vương bất đắc dĩ lắc đầu, bảo tiểu nha hoàn tiến lên dọn thức ăn đi, sau đó gọi Triệu Phúc đến.
Trong phủ có thêm một vị tiểu chủ tử, Triệu Phúc cũng không dám lảng vảng ở tiền điện hoặc nhà bếp lớn để dùng cơm, mà đứng chờ ở dưới hiên. Nghe thấy tên mình, hắn lập tức chạy tới: "Vương gia có gì phân phó?"
"Tiểu Ngũ đến phủ Lão Tam chắc chắn sẽ kể chuyện ăn gì vào buổi sáng. Bảo Tôn Sắc Vi viết lại cách làm hai món đó rồi đưa cho nó. Tránh cho nó đến đó như sơn đại vương vào thành, thấy gì lấy nấy."
Triệu Phúc đang định kể chuyện Tôn Sắc Vi cho hắn biết, nghe vậy thì thấy cơ hội đã đến. Bất quá còn có tiểu nha hoàn và đại nha hoàn Lưu Hà ở đây, hắn còn có suy tính khác về Hàn Quốc Công Phủ, nên dứt khoát chỉ nói Tôn Sắc Vi bị thương.
Ninh Vương rất kinh ngạc: "Lại bị thương rồi?"
"Ai bảo không phải chứ. Vết sẹo trên trán còn chưa bong hết đâu." Triệu Phúc liếc nhìn bát đũa đã dọn đi, "Dù bị như vậy mà cũng không nghỉ ngơi, giờ Mão đã dậy dạy đầu bếp Lý làm Đậu Sa Bao và tôm thủy tinh đỏ sủi cảo rồi."
Ninh Vương nhíu mày: "Làm gì mà ra vẻ anh hùng."
"Cái này phải hỏi ngài chứ." Triệu Phúc nói đầy ẩn ý.
Ninh Vương nhớ tới chuyện hôm đó ở mộ địa, hắn không hề mong Tôn Sắc Vi đến phủ mình. Chẳng lẽ Tôn Sắc Vi sợ bị đuổi đi sao?
Triệu Phúc thăm dò nói: "Gia, có muốn qua xem thế nào không?"
Ninh Vương cho rằng mình nên đi một chuyến, "Dẫn đường."
Triệu Phúc mừng thầm trong lòng.
Nhưng vừa đến cửa phòng, Ninh Vương đã dừng lại.
Triệu Phúc hiểu rõ Tôn Sắc Vi dù là đầu bếp nhưng vẫn là một cô nương chưa gả, hắn là một thái giám không cần kiêng kỵ, liền đi vào gọi Tôn Sắc Vi ra.
Ninh Vương thấy tay phải nàng quấn đầy băng gạc thì không nói nên lời trách cứ, chỉ bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe, việc bếp núc giao cho người khác.
Tôn Sắc Vi có chút không dám nghỉ ngơi. Dù Ninh Vương nói vậy vì lý do gì, đã đích thân đến, Tôn Sắc Vi đều nghe theo, cúi người nói lời cảm tạ.
Ninh Vương nhìn chằm chằm vào tay phải nàng, chau mày nói: "Đừng bị thương nữa là đối với bản vương cảm tạ lớn nhất. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác còn tưởng bản vương ngược đãi lãng phí ngươi."
Tôn Sắc Vi thầm nghĩ sao lại thành ra thế này. Đột nhiên nhớ đến thanh danh của hắn bên ngoài: "Dân nữ không dám. Dân nữ xin thề đây là lần cuối cùng."
Ninh Vương thầm khinh bỉ, Tôn Sắc Vi quá không an phận. Thấy nàng bị thương nên cũng không tiện ép buộc, khẽ gật đầu: "Có chuyện gì thì tìm Triệu Phúc."
Triệu Phúc bảo quản sự đầu bếp viết lại cách làm Đậu Sa Bao và tôm thủy tinh đỏ sủi cảo rồi cùng Ninh Vương rời đi.
Ninh Vương đi qua Thùy Hoa môn của Đông Nhị viện, hỏi: "Ngươi nói nàng dễ bị thương như vậy, có phải hôm đó ở mộ địa dính phải đồ không sạch sẽ không?"
Triệu Phúc ngẩn người một thoáng, sau đó trong lòng buồn cười, chủ tử trước giờ không tin quỷ thần mà giờ lại tin những chuyện này, "Dù dính phải cũng đâu dám vào vương phủ của chúng ta——"
"Chết mới tốt!"
Một giọng nói ngoan độc nhưng lại quen thuộc đột nhiên lọt vào tai, Triệu Phúc vừa bước qua chủ viện, chân vừa chạm đất đã nghe thấy: "Lấy cái thói lẳng lơ ở đâu, cũng không nhìn lại thân phận của mình. Cái lão già Triệu Phúc cho nó ở chính phòng của Đông Nhị viện, nó thật sự ở luôn."
"Mau im đi, để người ta nghe thấy thì sao."
"Nghe thấy thì sao? Vương gia ở đây ta cũng dám nói. Cái gì bẩn thỉu cũng mang vào phủ. Năm ngoái hai con hát từ Xuân Phong lâu, giờ lại thêm một con gái nhà buôn thấp hèn, vô liêm sỉ. Gia còn chê Thái tử gia quản ngài ấy nghiêm. Mặc kệ ngài ấy, có khi mai lại nhặt nhạnh cái gì về nữa."
Ninh Vương nhìn về phía Triệu Phúc, ánh mắt như tẩm độc, Triệu Phúc sợ đến rụt cổ, thê thảm giải thích: "Không phải lão nô quản thúc không nghiêm, các nàng là người của Nương Nương."
Nương Nương là mẹ ruột của Ninh Vương, không thể ăn nói lỗ mãng, nhưng Ninh Vương lại không nhịn được, tức giận đi qua đi lại.
"Gia, nô tài vào cung một chuyến?" Trong phòng vẫn còn đang lải nhải, những lời lẽ ô uế khó nghe, Triệu Phúc nghe không nổi, "Dù có muốn dẫn về hai người, ngài cũng không thể dùng nó."
Ninh Vương nghĩ đến những việc Lưu Hà thường làm, hở một chút là quát mắng tiểu nha đầu. Tôn Sắc Vi không phải người trong phủ, nàng cũng không nể mặt ai, trong mắt trong lòng sợ là sớm coi thường hắn rồi.
"Chuẩn bị xe." Ninh Vương vừa đi vừa gọi: "Lan Chỉ!"
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Ninh Vương đến trước cửa phòng khách, Lan Chỉ và Lưu Hà xuất hiện trong cửa, không hành lễ cũng không vấn an, mở miệng liền hỏi: "Gia sao lại về sớm vậy?"
"Bản vương đột nhiên nhớ ra chút chuyện." Ninh Vương cố nén lửa giận, thần sắc nhàn nhạt bước đi, "Thay y phục đi. Lưu Hà, hôm qua mẫu phi hỏi ngươi, ngươi cùng bản vương vào cung."