Chương 158: “Nể mặt Trang Thừa Càn, ngươi tự tát mình mười lần thì có thể rời đi.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Huyễn âm Nhập Mộng, Liệt Quang Trấn Sát.
Bạch Liên lấy lời đối thoại làm kíp nổ, Quý Huyền lấy lời đối thoại làm chuẩn bị. Hai môn đạo thuật bậc Giáp thượng phẩm gần như đồng thời bùng nổ.
Mặc dù Bạch Liên ngay lập tức xông ra khỏi phạm vi của Liệt Quang Trấn Sát, nhưng bạch diễm trên người nàng ta rõ ràng trở nên mỏng manh, đã không thể bao trùm toàn thân.
Thực lực chênh lệch rất rõ ràng, huống chi Bạch Liên đã bị thương trước.
Nhưng phương hướng nàng ta xông đến... là Quý Huyền!
Huyễn âm Nhập Mộng đương nhiên không cách nào trấn áp tinh thần của bậc cường giả như Quý Huyền, nhưng nàng chỉ cần một cơ hội. Chỉ cần Quý Huyền sa vào trong thời gian ba hơi thở, đêm nay nàng ta sẽ có cơ hội nghịch chuyển cuộc chiến!
Một đóa hoa bạch diễm chẳng biết từ lúc nào đã nở trên bàn tay như ngọc, ấn về phía phần bụng của Quý Huyền.
Nàng ta đương nhiên là một nữ nhân thù dai.
Ầm!
Bạch Liên bỗng đụng vào thứ gì, bị đụng đến đầu óc choáng váng. Sau đó nàng ta mới nhìn rõ, từng sợi ánh sáng trắng như chỉ, đan vào một chỗ, hình thành một lồng giam vuông vức ngay trước người Quý Huyền, giam Bạch Liên ở trong đó!
Ánh trắng như tường, ánh trắng như lồng.
Hiển nhiên Quý Huyền đã sớm có chuẩn bị đối với Huyễn âm Nhập Mộng của Bạch Liên.
Thời gian y mê muội có thể chưa tới một hơi thở, lại đợi đến khi Bạch Liên tiếp cận, mới bỗng nhiên bùng nổ.
Nghiền ép.
Hoàn toàn nghiền ép.
Từ đầu đến cuối, Quý Huyền nắm toàn bộ cuộc chiến trong tay.
Tứ ban đầu y không có ý định giết chết Bạch Liên, mục đích của y là bắt sống.
Trong lồng giam ánh sáng, Bạch Liên ngưng ra một đóa hoa bạch diễm lần nữa, nhưng không thử đánh vỡ bức tường sáng trắng ngăn cản, mà không chút do dự ấn về huyệt thiên linh của mình.
Ngay khi nàng ta lâm vào lồng giam ánh sáng, đã kịp phản ứng mục đích của Quý Huyền.
Cho nên nàng ta cũng đưa ra câu trả lời của mình ngay lập tức!
Chiêu này không hề nghi ngờ vượt quá dự kiến của Quý Huyền. Y cảm thấy rất hứng thú với Bạch Liên và cả tổ chức sau lưng Bạch Liên. Nếu không phải vậy, với thân phận thống lĩnh toàn bộ Tập Hình Ti quận Thanh Hà của y, sao lại đến mức tự ra tay tối nay.
Nếu Bạch Liên chết đương nhiên y cũng chẳng có tổn thất gì. Nhưng cũng điều này cũng đồng nghĩa với việc y chẳng thu hoạch được gì cả.
Quý Huyền quả quyết giải trừ lồng giam ánh sáng. Y tới gần sát Bạch Liên, tay quấn bạch quang, dùng tay bắt lấy đóa hoa bạch diễm kia.
Đóa hoa bạch diễm quay ngược lại, đánh phía đầu Quý Huyền.
Bạch Liên công kích huyệt thiên linh của mình tự sát, đương nhiên là cử động chân thực, không giả vờ, nếu không thì không có khả năng lừa gạt được Quý Huyền. Nhưng khi Quý Huyền định ngăn cản nàng ta tự sát, nàng ta lập tức đảo ngược công kích.
Nàng ta không sợ chết, nhưng không muốn chết.
Tay quấn lấy bạch quang của Quý Huyền đặt ngang trên trán, vừa lúc ngăn chặn đóa hoa bạch diễm. Một tay khác nắm thành nắm đấm, hung hăng đánh vào phần bụng Bạch Liên!
Loại người như Quý Huyền, cho dù muốn bắt sống đối thủ, cũng tuyệt đối sẽ không cho đối thủ cơ hội. Bắt sống là mục đích, nhưng chỉ là một mục đích. Cố gắng đạt được, nhưng không nhất định phải đạt được.
Y đã bị chọc giận, một quyền này không chút nương tay.
Bạch Liên cuộn thành hình con tôm trên không trung, cả người bị đánh bay! Bạch diễm trên người đột nhiên tắt, lung lay sắp đổ giống như ngọn lửa tính mạng của nàng ta.
Quý Huyền đang muốn đạp không trung đuổi theo.
Bỗng nhiên, ầm!
Ầm ầm!
Sóng lớn rẽ ra, ù ù như trống trận.
Toàn bộ mặt sông hùng vĩ như trào lên.
Thanh Giang chấn động!
Một con sóng lớn động trời, tuôn ra không trung, trên đỉnh sóng lớn, có một lão nhân cả người khoác quan phục hoa lệ đang đứng.
“Quý ty thủ Tập Hình Ti phụ trách toàn bộ các vụ án siêu phàm của quận Thanh Hà, sao có rảnh đến Thanh Giang lắc lư rồi?”
Lão gần như chỉ đang lẩm bẩm nhưng âm thanh lại vượt trên sóng lớn, vượt trên sóng triều gào thét, rõ ràng truyền vào trong tai Quý Huyền.
Vị lão nhân đứng trên đỉnh sóng này, thân hình đã lộ lưng còng.
Nếp nhăn hằn sâu trên mặt, nước da đồi mồi cũng không thể che giấu hết.
Trông lão đã rất già rồi.
Nhưng ai dám coi nhẹ lão đây?
Ai có thể coi nhẹ chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang này, Tống Hoành Giang!
...
Quý Huyền gần như thu liễm khí thế ngay lập tức, dừng trên không trung, hơi cụp mắt: “Phủ quân đại nhân, Quý Huyền tuần tra quận Thanh Hà trong đêm, vô ý phát hiện có yêu nhân ẩn cư đến đây. Quý mỗ thân là ty thủ Tập Hình Ti, thụ bổ nhiệm của quốc quân, quản lý an nguy của dân chúng, không dám sơ suất!
Để tránh yêu nhân này tổn thương con dân của phủ quân, cho nên nóng lòng ra tay. Tình huống khẩn cấp, chưa thể xin ý kiến từ phủ quân, xin hãy tha lỗi.”
Những lời này của y, nói chặt chẽ đến mức giọt nước cũng không lọt.
Vừa bày tỏ sự khiêm tốn, lại chỉ ra chỗ dựa, còn cho Tống Hoành Giang một bậc thang.
Thân là đại nhân vật xếp hạng thứ ba của Tập Hình Ti, thống lĩnh toàn bộ Tập Hình Ti quận Thanh Hà, địa vị của y không hề thấp hơn quận thủ quận Thanh Hà.
Nhưng lúc này y cũng không thể không cúi đầu.
Y rõ ràng. Tối nay Tống Hoành Giang đã tự mình hiện thân, thì nhất định phải có một câu trả lời mới được.
Y cũng cảm thấy, lấy địa vị hiện nay của y, lấy tình thế của Nhân tộc và Thủy tộc bây giờ, bậc thang này của y đã đầy đủ rồi.
Nhưng Tống Hoành Giang chỉ dùng cặp mắt vẩn đục, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng liếc y một cái.
Sau đó, vị lão nhân này hơi cong khóe miệng, nở nụ cười.
Chỉ nụ cười này.
Dáng vẻ già nua không còn mà thay vào đó là sự điên cuồng!
“Thế hệ sau của Trang Thừa Càn, thật sự càng ngày càng không đúng mực. Quyết đấu sinh tử ngay dưới mắt Cô!”
Lão chắp tay sau lưng: “Nể mặt Trang Thừa Càn, ngươi tự tát mình mười lần thì có thể rời đi.”