Chương 172: Những phong cảnh ta đã thấy qua
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng điểm của Diễm Hoa không ở diễm mà ở hoa.
Cốt lõi của hoa, không phải hình dạng của nó mà ở thần.
Trên thực tế, lúc Bạch Liên đại chiến Quý Huyền bên bờ Thanh Giang, cũng đã biểu diễn dùng bạch diễm tạo diễm hoa, linh cảm có lẻ là giống như đến từ Diễm Hoa Phần Thành của Tả Quang Liệt.
Khương Vọng vừa bắt đầu đã nhầm lẫn, hắn tính toán thao túng nguyên lực hệ Hỏa điêu khắc một đóa hoa, nhờ vào sự tinh diệu của Khống Nguyên Quyết mà hắn làm thành công. Nhưng phí hết tinh thần duy trì hoa hỏa diễm, cuối cùng cũng chỉ là hỏa diễm chứ không phải hoa.
Cho nên nó không cách nào "nở hoa".
Không phải tận lực để hình thành một đóa hoa, mà nó nên được sinh ra một cách tự nhiên.
Khương Vọng thử bấm đạo quyết, một điểm nguyên lực hệ Hỏa sinh ra trên đầu ngón tay.
Dưới sự rót đạo nguyên tỉ mỉ dần dần to ra.
Khương Vọng tưởng tượng mình đang tưới nước, đang chăm chút, mà một điểm nguyên lực hệ Hỏa lúc đầu chính là hạt giống hoa.
Nguyên khí làm thức ăn, còn tinh thần của đạo giả là sinh cơ nó.
Lớn lên, phát triển và rồi nảy mầm…
Rốt cuộc một đóa diễm hoa nho nhỏ nở trên đầu ngón tay.
Trên cánh hoa, mơ hồ có trận văn gắn kết mật thiết với thiên nhiên.
Chúng kết nối với nhau hoàn hảo và ngưng tụ lực lượng hủy diệt vô cùng cường đại.
Mỗi một đóa hoa đều có vẻ mỹ lệ riêng biệt.
Đóa diễm hoa này không giống với diễm hoa của Đổng A, cũng tuyệt đối không giống với diễm hoa của bản thân Tả Quang Liệt. Mà chỉ thuộc về Khương Vọng, là diễm hoa của chính hắn.
Bởi vì hắn ban cho nó "sinh mệnh".
Đây một loại hình thức sinh mệnh khác biệt.
Mặc dù được liệt vào hàng đạo thuật Bính đẳng Thượng phẩm, nhưng nó không hề giống với những đạo thuật cùng phẩm cấp khác.
Cũng chỉ có diễm hoa thế này mới có thể phát triển thành Diễm Hoa Phần Thành kinh tài tuyệt mỹ.
Khương Vọng tu thành Diễm Hoa nhưng vẫn chưa cảm thấy kiêu ngạo hay tự hào.
Ngược lại chỉ có kính nể.
Diễm Hoa chỉ đơn thuần là nền móng của đạo thuật Diễm Hoa Phần Thành lại có thể thu hút bậc cường giả như Đổng A nghiên cứu. Mà nghe nói ngày trước Tả Quang Liệt sáng tạo ra môn đạo thuật Diễm Hoa Phần Thành này mới chỉ mười chín tuổi. Bằng tuổi với Lăng Hà hiện tại.
Đó là bậc nhân vật thiên kiêu rạng rỡ đến cỡ nào!
Hắn xưng hùng trong cùng lứa tại Đạo Viện Phong Lâm thì tính là gì chứ? Hoặc như Chân Vô Địch nói, cho dù hắn xưng hùng trong top Du Mạch Cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh cũng là gì đâu?
Nơi mà tầm mắt cường giả chân chính chiếu đến, tuyệt đối không chỉ là những phong cảnh trước mắt.
Sau khi nắm vững Diễm Hoa, Khương Vọng tự tin chiến đấu với Chân Vô Địch, trong mười trận đã có thể vững vàng thắng từ ba trận trở lên.
Bởi vì hắn cũng có thủ đoạn không cần lại gần đã có thể uy hiếp được Chân Vô Địch, không gian chiến đấu tăng lên rất nhiều, việc này không phải sự tiến bộ đơn giản.
Nếu lúc hai người chiến đấu, Chân Vô Địch không sử dụng hết bí pháp, thì sẽ không chiếm được tiện nghi nữa.
Luận bàn với Chân Vô Địch, chỗ có thể tiến bộ đã ngày càng ít.
Cho nên sau này khi lại vào Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng quả quyết không để ý đến Chân béo, bắt đầu sử dụng Đài Luận Kiếm tự ghép đối thủ mới.
…
Phương Hạc Linh tiến vào từ đường, thứ đang đợi cũng không phải tam đường hội thẩm mà gã luôn nghĩ, mà chỉ có một mình phụ thân Phương Trạch Hậu.
Một thân đứng chấp tay trước bài vị liệt tổ liệt tông Phương gia.
"Cha." Phương Hạc Linh nhỏ giọng gọi.
Phương Trạch Hậu xoay người, giơ tay liền cho một cái tát.
Chát!
"Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?"
Mặt Phương Hạc Linh nhanh chóng sưng lên, nhưng gã không kêu đau cũng không dám né tránh.
"Biết." Gã nói.
Chát!
"Ngươi biết?" Phương Trạch Hậu chất vấn.
Chát!
Một cái rồi lại một cái.
"Ngươi biết?"
Phương Hạc Linh không rên một tiếng.
"Ngươi biết tình hình hiện tại của Vân quốc không? Ngươi biết người mà ngươi cho thương đội yểm hộ kia rất có thể là yêu nhân Bạch Cốt Đạo, thậm chí có thể là u Dương Liệt?"
"Ngươi biết sự tồn tại của Bạch Cốt Đạo là gì? Ngươi biết tại sao trấn Tiểu Lâm không còn? Bọn chúng chính là ma quỷ, chém giết người sống, khinh rẻ vong hồn, chuyện gì cũng làm ra được! Ngươi nói ngươi biết?"
"Ngươi biết dính líu đến bọn chúng là có hậu quả gì? Không cần nghĩ đến chuyện làm ăn ở Vân quốc, chỉ riêng Ngụy Khứ Tật liền sẽ lột sống ngươi, còn sẽ liên luỵ toàn bộ Phương gia này! Ngươi nói ngươi biết?"
Phương Trạch Hậu tức giận đến mức ngón tay phát run, ông giơ tay lên lại muốn cho Phương Hạc Linh một bạt tay.
"Bọn chúng đã hạ thứ gì đó cho con!" Phương Hạc Linh gào lên, sau đó giọng nói lại thấp xuống: "Không nghe lời thì sẽ chết."
"Lần các ngươi đi làm nhiệm vụ, toàn đội bị diệt đó?"
"Đúng." Phương Hạc Linh giải thích hết sự việc hôm đó một lần.
"Đây là một âm mưu!" Phương Trạch Hậu nghe xong tức giận nói: "Ngươi là thứ ngu dốt bị bọn chúng thao túng!"
"Nhưng con không còn cách nào khác. Cha."
"Con nghe lời cha, nỗ lực đuổi theo Khương Vọng, muốn chứng minh cho cha thấy con cũng có thể. Cố gắng tu hành, tích cực lịch luyện. Nhiệm vụ Khương Vọng có thể nhận thì con cũng đều có thể! Nhưng bọn chúng quá mạnh, các sư huynh đệ đồng hành vừa đối mặt liền bị giết chết. Con sao lại không biết đây là một cái âm mưu?" Phương Hạc Linh nói: "Nhưng mà con không muốn chết. Cha."
"Không, không được." Phương Trạch Hậu lắc đầu nói: "Thứ ngươi đã nuốt vào ta sẽ tìm người nghĩ cách giải quyết. Chuyện này nhất định phải báo cáo với Thành Chủ. Chuyện liên quan đến Bạch Cốt Đạo, Phương gia chúng ta gánh không nổi! Cho dù tộc bá của ngươi bằng lòng giúp đỡ cũng vô dụng, Phương gia không ai gánh vác nổi!"
Thật ra Phương gia có một đại nhân vật. Tuổi trẻ tòng quân, bây giờ đã là Chủ tướng của Thành Vệ Quân thành Phong Lâm. Chẳng qua xuất thân chi thứ, trong quá trình trưởng thành cũng không có được tài nguyên từ trong tộc, cũng không hề thân cận với Phương gia.
Bản thân hắn ta cảm kích ơn tri ngộ của Ngụy Khứ Tật nên luôn trung thành tuyệt đối. Nhờ chút việc nhỏ có lẽ còn được, còn loại chuyện thế này tuyệt đối sẽ không dung túng.
Nếu có chọn lựa, Phương Trạch Hậu bằng lòng gánh vác cho con của mình. Nhưng ông biết rõ, gánh không được. Cho dù là toàn bộ Phương gia thì cũng vẫn vậy.