Chương 174: Tam tài viên mãn Tiểu Chu Thiên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế là Tiểu Chu Thiên viên mãn.
Nhật Nguyệt Tinh cùng nhau sáng rực, chiếu khắp Thông Thiên Cung.
Khương Vọng có thể cảm nhận rất rõ ràng, Thông Thiên Cung đã "khuếch đại".
Không chỉ đơn thuần mang ý nghĩa tên mặt không gian.
Hiện giờ, hắn có thể khắc ấn một môn đạo thuật thuộc lòng tại khung đỉnh, định cách môn đạo thuật thuấn phát đầu tiên cho mình.
Đương nhiên môn đạo thuật này chỉ có thể là Diễm Hoa.
Trang lịch năm Vĩnh Thái thứ mười bốn, ngày hai mươi bốn tháng mười một.
Khương Vọng kiến lập cái đạo toàn thứ ba. Hoàn thành Tuần hoàn Tiểu Chu Thiên. Chính thức bước vào Chu Thiên Cảnh.
Khắc ấn đạo thuật thuấn phát, Diễm Hoa.
Từ khai mạch đến đặt nền móng, hắn hao trọn bốn tháng. Mà từ Du Mạch cảnh đến Chu Thiên cảnh, hắn lại chỉ dùng hai tháng. Đây là đáp lại những lựa chọn hắn làm trước khi đặt nền móng.
Kết quả của hôm nay, là do nguyên nhân của ngày trước dẫn đến.
…
Cửa viện bị đẩy ra.
Vương Trường Cát bất đắc dĩ thở dài: "Sao đệ trở về rồi? Tu hành ở Quận Viện nhẹ nhàng lắm à?"
Hắn ta nằm trên ghế, vừa nói vừa quay đầu thì nhìn thấy một người đang đi vào viện.
Thu hồi tất cả biểu cảm, môi nhếch lên.
Con mèo quýt béo nằm trên bụng của hắn ta, lười biếng liếm tay.
Tinh thần lão thật tốt, bước chân vững vàng có lực.
Lão hừ một tiếng: "Sao, nhìn thấy cha ruột của mình mà ngay cả chào hỏi cũng không biết?"
"Cha." Vương Trường Cát vô cùng tẻ nhặt chào một tiếng.
Thái độ này làm lão càng thêm không vui, lại hừ một tiếng: "Cả ngày chọc mèo hoang, xem sách linh tinh, không làm việc chính!"
Thậm chí Vương Trường Cát không thèm giải thích Tiểu Quýt cũng không phải mèo hoang, chỉ vuốt ve nó không nói một lời.
Lão chắp tay, bước hai bước mới phân phó: "Gần đây trong trướng phòng (1) thiếu một quản sự, ngươi dù gì cũng đọc qua chút sách, qua học hỏi kinh nghiệm đi."
(1) Trướng phòng: phòng kế toán
"Không đi."
"Sao lại không đi?" Lão nhíu mày: "Vương Trường Cát ngươi cao quý hơn người khác, không làm được tục vụ à?"
"Nhi tử bẩm tính lương bạc, làm không tốt chuyện gì, cũng không có lòng làm chuyện gì. Phụ thân mời trở về đi."
"Ngươi đuổi ai đây? Ngươi ăn, dùng, mặc, ở, cái nào không phải là của lão tử?"
"Ta dọn đi." Vương Trường Cát đứng dậy, ôm mèo quýt đi ra ngoài.
Đúng là không thu xếp gì, cũng không muốn mang theo thứ gì.
"Dừng lại!" Lão giận râu tóc dựng lên, ngón tay chỉ trên trán gã: "Ngươi có ý muốn tức chết lão tử phải không?"
Vương Trường Cát nhẹ nhàng lui về sau một bước, khiến ngón tay đang chỉ của lão nhân rời khỏi trán mình, nhạt nhẻo nói: "Ta không hiểu. Ta mỗi ngày xem sách, trêu mèo. Trồng trọt ít rau, làm chút cơm. Phiền đến ai? Sao người lại tức giận?"
"Ngươi là con trai của Vương Liên Sơn thì không thể làm phế vật ăn xong thì chờ chết!"
"Phế vật? À, phế vật…" Vương Trường Cát cúi đầu gãi gãi mèo béo trong lòng: "Nhìn phế vật của mày nè."
Thật ra mặt mũi hai cha con hơi giống nhau, bỏ qua nội dung đàm thoại của bọn họ, chỉ xem một màn này tại tiểu viện thì quả thật vô cùng hài hòa. Chẳng qua so với sự tức giận trong mắt Vương Liên Sơn, thì ánh mắt Vương Trường Cát lại quá hờ hững.
Vương Liên Sơn kiềm chế cơn giận, hơi cứng nhắc nói: "Đệ đệ ngươi rất có thiên phú, là hạt giống tu hành. Ngươi đã không thể tu hành, thì đảm đương tục vụ. Ta tuổi cũng đã lớn…"
Vương Trường Cát ngăn sự dịu dàng khó mà có được từ lão: "Đừng. Dù gì người cũng là tu sĩ Chu Thiên cảnh. Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, ta chết rồi người cũng chưa chết được."
Trước nay, Vương Liên Sơn trong tộc nói một không hai quen rồi, cuộc đời lần duy nhất nhận sự hoài nghi, chính là đầu tư lượng lớn tài nguyên trên người trưởng tử, cuối cùng lại dưỡng ra một phế vật.
Cũng may tiểu nhi tử Vương Trường Tường rất nhanh đã trưởng thành, bây giờ uy tín của lão sớm đã không thể lay động.
Lúc này rốt cuộc khắc chế không được tính tình, tức giận nói: "Ngươi còn cần ta nói rõ đến mức nào nữa? Bộ dáng phế vật này của người trừ để cho đệ đệ lo lắng, còn có tác dụng gì chứ? Nó cách mấy ngày lại muốn trở về thăm ngươi một làn, ngươi cũng đã biết cạnh tranh trong Quận Viện kịch liệt bao nhiêu rồi đó?"
"Chẳng trách người sao thình lình lại quan tâm đến ta…" Vương Trường Cát lại cười khẽ: "Ra là thế!"
"Bằng không ai muốn quản người? Muốn làm phế vật ta lười quản, nhưng nếu bởi ngươi mà ảnh hưởng Trường Tường tu hành, cẩn thận ta đánh ngươi gãy chân!"
"Cha không được nói ca ca như vậy!"
Là giọng của Vương Trường Tường.
Hắn ta đứng ngoài cửa viện, phong trần mệt mỏi. Trời chiều ngay phía sau, đang dần lặn xuống.
Gương mặt dịu dang quen thuộc kia giờ đây bị một loại phẫn nộ chỗ ngập tràn.
"Ngu xuẩn!" Vương Liên Sơn giận dữ xoay người: "Nói chuyện với cha ngươi thế này?"
"Xin lỗi. Cha." Vương Trường Tường cúi đầu nhận sai, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên: "Thế nhưng ca ca ăn, dùng, mặc, ở, con đều có thể chi tiền. Ngươi không cần tiếp tục can thiệp."
Vương Liên Sơn lặng im một lúc: "Nó chịu làm phế vật thì mặc kệ. Nhưng ngươi ghi nhớ bổn phận của mình! Trong tộc cung cấp tài nguyên cho ngươi tu hành, không phải để ngươi ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới!"
"Con sẽ cố gắng tu hành." Vương Trường Tường nghiêm túc nói: "Còn có, cha không nên nói ca ca là phế vât nữa."
"Cánh đều cứng cả rồi!" Vương Liên Sơn phẩy tay áo bỏ đi: "Ta không quản nữa. Tùy hai ngươi!"
Hai huynh đệ nhìn chăm chú bóng lưng của lão đang rời khỏi tiểu viện.
"Ngăn ông ta làm gì?" Vương Trường Cát tẻ nhạt nói: "Ta vốn dĩ chính là phế vật."
Vương Trường Tường lập tức quay đầu nhìn hắn: "Huynh không phải!"
Nhìn dáng vẻ quật cường của đệ đệ, Vương Trường Cát nhịn cười không được: "Được được, ta không phải."
Hắn ta cong ngón tay gõ gõ đầu mèo quýt: "Nó mới phải."
Tiểu Quýt hoàn toàn không rõ những nhân loại vô vị này đang nói gì, chỉ uốn éo trong lồng ngực Vương Trường Cát, “meo” một tiếng.
Thế giới này, hình như cuối cùng vẫn có một chút sinh khí.