Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 186: Trường hận nhân tâm không thể như nước

Chương 186: Trường hận nhân tâm không thể như nước


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhị trưởng lão tên thật Lục Diễm cúi đầu xuống, đưa Minh Nhãn nhìn về phía kẽ đất.
“Kế hoạch đã đến nước này rồi, đừng để xảy ra sơ xuất...”
Đầu lâu lập tức tan đi, nham thạch tiếp tục chảy chầm chậm.
Dường như tất thảy mọi thứ chưa từng xảy ra.
...
“Viện trưởng! Không xong rồi!”
Khương Vọng vừa mới đi đến trước cửa tiểu viện của Đổng A thì thấy một vị sư huynh đã lao mạnh vào tiểu viện.
Gã đứng trong viện thở hồng hộc báo cáo: “Tập Hình Ti đến Đạo viện chúng ta bắt người, đã bị Tống viện trưởng ngăn cản, đang ở cổng Đạo viện! Tống viện trưởng bảo con lập tức đến thông báo cho người!”
“Biết rồi.” Đổng A bước ra cửa phòng, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Tập Hình Ti? Khương Vọng khẽ rùng mình.
Hắn đoán có lẽ là đến bắt Phương Hạc Linh. Trạm gác ngầm của bọn họ biến mất nên chắc chắn muốn tìm câu trả lời.
Hắn sống ở hẻm Phi Mã, lần nào cũng đến Đạo viện từ cửa sau nên không biết cửa trước xảy ra chuyện này.
Sư huynh báo tin kia đi trước dẫn đường, Đổng A đi sau, bắt đầu hỏi về chuyện đã xảy ra.
Lây nhiêm cảm xúc bình tĩnh của ông ta, cảm xúc của sư huynh kia cũng ổn định lại, kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Bản thân sự việc cũng không phức tạp, Tập Hình Ti đột nhiên tới nói là trạm gác ngầm phụ trách theo dõi Phương Hạc Linh đột nhiên mất tích nên muốn dẫn Phương Hạc Linh về điều tra.
Đúng vào lúc Tiêu Thiết Diện đang giảng bài nên đã cản người tới lại, yêu cầu Tập Hình Ti đưa ra chứng cứ trước rồi mới bàn đến chuyện bắt người sau.
Hai bên giằng co mãi, sau đó kinh động đến Phó viện trưởng Tống Kỳ Phương, Chấp ti Tập Hình Ti Đan Trà cũng đích thân đến.
Bởi vì tình thế đã thăng cấp đến mức này nên không thể không mời Đổng A đến.
Trên mặt Đổng A không hề để lộ cảm xúc, sau khi hỏi xong hết mọi chuyện thì đi về phía cổng trước.
Hai tu sĩ Tập Hình Ti đang áp giải Phương Hạc Linh nhưng Tiêu Thiết Diện đang cản trước mặt bọn họ, không cho phép bọn họ rời đi.
Mắt bên phải của Phương Hạc Linh có một vết bầm đen, rõ ràng đã phải nếm trải đau khổ.
Phía bên kia, phó viện trưởng Tống Kỳ Phương đang chen chúc trong đám giáo tập, học sinh, đối đầu với Đan Trà dẫn đầu một đại đội nhân mã.
“Tống lão.” Ngoài miệng Đan Trà rất cung kính nhưng vẻ mặt lại không có tia kính trọng nào: “Không biết ngài cản trợ bản ti chấp pháp là có dụng ý gì?”
Tống Kỳ Phương tuổi tác đã lớn, giật giật mí mắt, định lên tiếng.
Đám người bỗng nhiên tản ra.
“Đổng viện trưởng đến rồi!”
“Đổng viện trưởng sẽ làm chủ cho chúng ta!”
Ngay cả bản thân Đan Trà cũng lập tức lộ vẻ đàng hoàng.
“Họ Đan kia, ngươi muốn đưa học sinh bổn viện đi đâu?” Đổng A hờ hững đặt câu hỏi.
“Đổng viện trưởng.” Trên mặt Đan Trà nở nụ cười. “Tập Hình Ti nghi ngờ nhiệm vụ hiệu Bính Mậu khiến đạo viện tổn thương nặng nề trước đó là có ẩn tình khác nên đã phái trạm gác ngầm ngày đêm giám thị Phương Hạc Linh, nhưng đêm qua, một tu sĩ Chu Thiên cảnh, trạm gác ngầm của Tập Hình Ti đột nhiên mất tích. Học sinh Thành đạo viện đều là rường cột tương lai của Trang quốc ta, vì sự an toàn của đệ tử Đạo viện, chúng ta quyết định đem Phương Hạc Linh về điều tra trước đã.”
“Các ngươi nói Phương Hạc Linh có liên quan đến việc trạm gác ngầm của các ngươi mất tích, nhưng các ngươi có chứng cứ gì không?”
Đan Trà cảm thấy rất hoang đường: “Trạm gác ngầm kia mất tích lúc giám thị hắn mà còn cần chứng cứ gì chứ? Có liên quan đến hắn hay không chúng ta cứ đưa về thẩm vấn là biết ngay!”
“Vậy các ngươi định nghiêm hình bức cung, hay là sưu hồn đoạt phách?”
Đan Trà miễn cưỡng cười nói: “Đổng viện trưởng nói đùa rồi. Từ trước đến nay Tập Hình Ti chấp pháp công minh, làm việc theo luật pháp, sao có thể làm vậy được?”
Đổng viện trưởng không hề nể mặt: “Một chấp ti nho nhỏ như ngươi, bổn viện nói đùa với ngươi làm gì?”
Kể ra, Viện trưởng Thành đạo viện, Chấp ti của Tập Hình Ti và Thành chủ các thành vực lớn đều ở vị trí cao tầng của các thành vực lớn. Luận chức vụ, Thành chủ hơi cao hơn nửa cấp, Viện trưởng và Chấp ti có lẽ là cùng cấp.
Nhưng những thành vực lớn cụ thể lại có sự khác nhau. Đơn giản là thực lực ai mạnh hơn thì người đó có quyền phát ngôn hơn.
Giống như trước đây Tống Kỳ Phương tọa trấn Thành đạo viện, Đan Trà xông vào viện bắt người không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng bây giờ Đổng A đang tọa trấn.
Đan Trà là một tu sĩ Đằng Long cảnh đỉnh phong, sao có thể gây nên sóng gió gì trước mặt Đổng A?
“Đệ tử đạo viện sau này không chừng cũng là đồng liêu của Tập Hình Ti ta. Bổn ti tuyệt đối sẽ không nghiêm hình bức cung.” Đan Trà nghiến răng cam kết.
Đổng A nhìn xung quanh: “Có giáo tập nào lát nữa không có lớp không, cùng Phương Hạc Linh đến Tập Hình Ti một chuyến. Trang quốc ta có luật pháp, hỏi thăm bình thường chúng ta phối hợp, nhưng nếu dám dùng các thủ đoạn bẩn thiểu trong ngục ra thì bổn viện quyết không cho phép!”
“Viện trưởng, ta đi. Phương Hạc Linh bị dẫn đi trong giờ học của ta, ta nên ra mặt.” Tiêu Thiết Diện lên tiếng. Từ trước đến nay ông nổi tiếng nghiêm khắc, cũng vô cùng kính trọng vị viện trưởng Đổng A tính cách tương đồng này.
Trận giằng co giương cung bạt kiếm cứ thế kết thúc. Người của Tập Hình Ti cũng không dám trói Phương Hạc Linh mà chỉ bao vây xung quanh.
Tiêu Thiết Diện đi bên cạnh với gã.
Từ đầu đến cuối Phương Hạc Linh cúi đầu không nói lời nào nhưng ánh mắt của gã rất phức tạp.
Trước lúc rời đi, Đan Trà đột nhiên nói: “Đúng rồi, Lý ti thủ vài ngày nữa sẽ đến thành Phong Lâm, ông ấy và Đổng viện trưởng từng quen biết nhau ở Tân An thành, đến lúc đó nói không chừng sẽ đến bái phỏng bằng hữu cũ.”
“Được.” Đổng A mặt không đổi sắc: “Nếu vết sưng trên mặt hắn đã xẹp thì cứ tới.”
Đan Trà: “...”
Y vốn định cáo mượn oai hùm một phen nhưng giờ đột nhiên cảm thấy hình như mình đã biết chuyện gì đó không nên biết rồi.
Y đành phải bảo người vội vàng rời đi.
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất