Chương 288: Vừa vặn đều có tu vi Thông Thiên Cảnh!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn xoay người, nhìn về phía Khương Vô Dung: “Thập Tứ hoàng tử, ta nghĩ người sáng suốt đều nhìn ra được thanh kiếm khí này là của ai. Danh dự của Liêm Tước không thể bị nghi ngờ nữa. Ngươi làm con cháu hoàng thất, còn muốn tiếp tục hành vi cưỡng đoạt hay sao?”
“Buồn cười!” Khương Vô Dung đương nhiên không có khả năng dừng tay, cho dù hắn ta vốn không muốn làm lớn chuyện này, nhưng lúc này đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống.
Trọng Huyền Thắng vừa ra mặt thì hắn ta lập tức xám xịt rời đi, nếu truyền ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ thế nào?
Hắn ta không có khả năng tự vả vào mặt mình để làm tăng uy phong của Trọng Huyền Thắng!
“Bảo vật trong thiên hạ, người có đức thì giành được! Khương Vọng, ngươi có tài đức gì mà xứng với danh khí này?”
Khương Vọng nhướng mày hỏi lại: “Như thế nào là đức?”
Khương Vô Dung tiến lên trước một bước, áo tím phiêu phiêu: “Uy tức là đức!”
Mười tên kiệu phu Thông Thiên Cảnh đi theo hắn ta cũng nhảy lên đài cao.
Còn có một người trung niên mặt trắng vẫn luôn trầm mặc bên cạnh phất ống tay áo một cái, khí thế lập tức dâng trào, nghiễm nhiên là cường giả Nội Phủ Cảnh!
Mà Khương Vọng tuy đã sắp có được thần thông, nhưng chung quy chỉ là Thông Thiên Cảnh.
Khương Vô Dung biết, Liêm Tước náo loạn như vậy thì cao tầng Liêm thị không có khả năng tiếp tục trắng trợn nghiêng về phía hắn ta. Bằng không nước miếng của người trong Liêm gia cũng đủ để làm bọn họ chết đuối.
Chuyện tới nước này, hắn ta chỉ có thể lấy thế hiếp người.
Lấy thế hiếp người đúng là không dễ nghe mấy, nhưng dù gì cũng hơn chuyện bị mất sạch uy phong.
Làm một hoàng tử, chỉ cần trong lòng có một chút thèm muốn dành cho đế vị thì dù hắn ta có thể bá đạo đến mấy, cũng không thể có chút mềm yếu, không thể làm hoàng thất mất mặt.
Mà đối với thái độ của Khương Vô Dung.
Trọng Huyền Thắng không chút do dự đứng ở bên cạnh Khương Vọng, đưa ra một lời đáp trả cực kỳ đanh thép.
Sau động tác của hắn ta, một lão nhân ục ịch đột nhiên xuất hiện trên đài.
Người này nhìn không có khí thế gì cả, chỉ cười tủm tỉm mà nhìn tên trung niên mặt trắng kia: “Vị công công này, mâu thuẫn giữa các tiểu bối, ngươi và ta không cần nhúng tay đâu đúng không?”
Cường giả Nội Phủ cảnh phía sau Khương Vô Dung lập tức ngồi yên, rũ mi rũ mắt, không nói một câu vô nghĩa nào.
Trọng Huyền Thắng có thể cạnh tranh vị trí gia chủ với Trọng Huyền Tuân, tất nhiên phía sau cũng có cường giả duy trì.
Lão nhân ục ịch đứng ra lúc này đủ để áp chế chặt chẽ đại thái giám bên cạnh Khương Vô Dung.
Mà cùng lúc đó, dưới đài không ngừng có người đi lên đài cao, một người rồi lại một người.
Vừa vặn cũng là mười người, vừa vặn đều có tu vi Thông Thiên Cảnh!
Phải biết rằng, trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, Trọng Huyền Thắng còn thiếu thốn người, cả cường giả trong Thông Thiên Cảnh thứ hai đủ để giao phó sinh tử cũng tìm không ra được. Mà sau khi thắng lợi đi ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ, chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy mà thế lực của hắn ta đã bước đầu thành hình.
Không phải một sớm một chiều có thể thực hiện được điều này, mà là đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ chờ lần đó liều mạng đua một lần, lấy danh sắp đạt được thần thông để lập tức phong vân hóa rồng!
Hôm nay Trọng Huyền Thắng đã trực tiếp nói rõ muốn vả mặt Khương Vô Dung. Đã thể hiện sự ủng hộ không hề giữ lại với Khương Vọng, cũng mượn hoàng tử vô quyền vô thế này để tuyên cáo địa vị hiện giờ của Trọng Huyền Thắng hắn. Khiến cho càng nhiều người phải đánh bóng đôi mắt, lo mà lựa chọn phe cho mình.
Nếu hắn ta phái ra càng nhiều người và cũng càng mạnh hơn để bao vây, ngược lại không khiến người ta cảm thấy đáng sợ như hiện giờ.
Đúng là bất kể Khương Vô Dung ra bài gì, hắn ta cũng có thể vừa vặn đè một bậc, vừa vặn vả mặt người này, mới khiến người ta nhìn không ra sâu cạn, cảm thấy hắn ta sâu không lường được.
Nhưng Khương Vô Dung có thể sinh tồn giữa những ca ca tỷ tỷ khủng bố kia, còn duỗi tay đến Liêm gia, hắn ta cũng không phải hạng người vô năng.
Chẳng qua hắn ta đánh giá sai mức độ ủng hộ của Trọng Huyền Thắng dành cho Khương Vọng, càng đánh giá sai thực lực của Trọng Huyền Thắng, đồng thời cũng sai lầm về quyết tâm bảo vệ danh dự của Liêm Tước.
“Nghe nói Khương Vọng ngươi cũng là người thắng trong bí cảnh Thiên Phủ, Đại Tề chúng ta cho rằng người dám vào bí cảnh Thiên Phủ đều nằm trong danh sách mạnh nhất dưới Đằng Long Cảnh.” Khương Vô Dung không đổi sắc, cứ như hoàn toàn làm lơ không khí gươm cung sẵn sàng của mọi người ở hiện trường.
Cứ như hắn ta chưa từng có tính toán bao vây áp sát, lấy thế hiếp người.
Chỉ thấy người này khoanh tay mà đứng, ngạo nghễ nói: “Đúng lúc bổn hoàng tử cũng chưa đẩy ra Thiên Địa Môn, ngươi có dám cùng ta so đấu một lần, nhìn xem danh khí càng xứng với người nào hay không?”
…
Lần này Khương Vô Dung tới Liêm gia tất nhiên là vì yêu thích và muốn có được thanh kiếm lừng danh kia. Nhưng thật ra còn có một nguyên nhân sâu xa khác.
Khi đã đạt tới trình độ như hắn ta, đương nhiên không thể làm việc chỉ dựa trên chuyện yêu ghét đơn giản được.
Vì để thể hiện địa vị, mà đại điển tế tổ lần này của Liêm gia được tổ chức vô cùng long trọng.
Có thể nói, trong khoảng thời gian này, ở khu vực Tề Quốc có hai việc khiến người ta chú ý nhất chính là bí cảnh Thiên Phủ ở quận Lâm Hải và đại điển tế tổ của Liêm gia.
Khương Vô Dung muốn nhân dịp đại điển lần này để công khai thái độ chính trị cũng như thể hiện một phần nội tình bên trong của mình.
Và cuối cùng là hợp tác với Liêm gia sau thời gian dài chuẩn bị. Đối với hắn ta mà nói, thế gia rèn đúc binh khí như Liêm gia cũng là một đối tượng tốt để hợp tác.
Nắm được Xích Dương trong tay, chẳng khác nào có được vũ khí. Cho nên Tề Đế quyết không cho phép quận Xích Dương nương nhờ vào bất kỳ vị hoàng tử hay công chúa nào.
Ở trước đường ranh giới, năng lực ủng hộ của Liêm thị cũng có hạn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy người thái tử và Tam công chúa không để mắt tới Liêm thị, bởi vì không lấy được lợi ích gì nhiều, bỗng dưng lại rước thêm phiền toái.
Nhưng đối với Khương Vô Dung mà nói, thì đây chính là một miếng thịt béo bở hiếm có mà nhóm ca ca tỷ tỷ bỏ qua.