Chương 347: Cọng cỏ cứu mạng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng nếu những kẻ này bị Trọng Huyền gia giết chết, vậy thì lại là chuyện khác rồi. Mấy gia tộc này tự mình tìm đường chết, không liên quan đến Tịch gia.
Y cũng không lo Hồ Thiếu Mạnh sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì, chỉ cần chừa lại cho gã ta một chút hy vọng, đã đánh cược nhiều như vậy sẽ không chịu nhịn đau rời xa chiến trường.
Bỏ ra càng nhiều, lại càng không thể nào buông tay.
Y và Hồ Thiếu Mạnh đều rất rõ ràng, khiến cho Trọng Huyền gia rời đi là mục tiêu chung của bọn họ.
Hai người có thể cùng nhau ăn no, nhưng một khi Trọng Huyền gia khổng lồ kia chui vào, thì tất cả mọi người đều phải nhịn đói.
…
Hồ quản sự vốn tên là Hồ Lão Căn, lúc còn trẻ gọi là tiểu Căn, già rồi liền gọi là lão Căn.
Lão ta thực ra chính là tộc thúc bổn tộc của Hồ Thiếu Mạnh, nhưng mà cũng không hề thân thiết.
Khác với cha con Hồ thị luôn nói tiếng phổ thông Đại Tề, lão vẫn trước sau như một nói tiếng địa phương, cũng khó trách không hề giống người giới thượng lưu.
Thượng tầng Dương Quốc đều nói tiếng Đại Tề, có đôi khi lại trở thành một loại tượng trưng cho thân phận.
Cảm giác của lão ta với Khương Vọng rất phức tạp, lúc đầu là cảm thấy tu sĩ này khác với những người khác, tôn trọng lão ta nên trong lòng cảm thấy hắn là một người tốt, cho dù bị Cát Hằng ép buộc cũng không chịu hại hắn.
Sau khi Khương Vọng bộc lộ thân phận, khiến mỏ quặng có thể tiếp tục khai thác, hơn nữa vẫn để cho lão ta quản lý, thì lại có thêm phần cảm kích.
Đến hiện tại, Khương Vọng và cha con Hồ Thiếu Mạnh cơ hồ xé rách da mặt, lão ta mới luống cuống không biết nên đứng về bên nào.
Lúc này lặng lẽ đứng một bên, nhìn Khương Vọng nói chuyện với Tô Tú Hành.
“Đại nhân, những người kia nên xử lý thế nào đây?” Tô Tú Hành rất nhanh liền nhập vai, đi theo làm tùy tùng, vô cùng hiểu chuyện.
Những người gã nhắc đến đương nhiên chính là gia chủ của những gia tộc nhỏ kia.
Theo như suy nghĩ của gã, đương nhiên là giết. Nhưng bây giờ Khương Vọng là lão đại, quyền quyết định đương nhiên thuộc về Khương Vọng.
“Hồ quản sự, ngươi cảm thấy thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Hồ quản sự sửng sốt một lúc, cung kính hỏi: “Ta không có suy nghĩ gì cả, làm theo ý của ngài thôi.”
Lúc trước Hồ quản sự trực tiếp gọi A An, là bởi vì Khương Vọng không hề khoe khoang thân phận.
Hiện tại đã biết hắn là người quản lý nơi này, quy củ thể thống đều phải làm đủ.
Nhưng Khương Vọng kỳ thật không muốn lão ta phải quy quy củ củ.
Một tiểu lão đầu bình thường như vậy, không cần khiến cho lão ta dính vào sự phân tranh của thế giới siêu phàm.
Lúc Khương Vọng dùng tên giả là Độc Cô An tự tiến cử mình đến mỏ quặng, chính tại phòng này, Hồ quản sự đã thu nhận hắn.
Lúc ấy nhìn thấy lỗ thủng được vá lại kia, sau khi được sửa lại lần nữa thì bây giờ đã không dễ bị nhận ra nữa.
“Có một số lỗ hổng được sửa rồi, sau khi sửa chữa cẩn thận thì sẽ không nhìn ra dấu vết nữa. Nó cũng đã khác với ban đầu.”
Khương Vọng thở dài một hơi, đứng lên nói: “Ta sẽ tự mình xử lý.”
Lúc đầu mỏ thị Hồ thị đã xây dựng sáu tiểu viện cho tu sĩ siêu phàm, trong đó có hai nơi hàng năm không có ai ở, lừa gạt nguyên thạch của Trọng Huyền gia.
Bây giờ một gian để cho Tô Tú Hành ở, một gian liền để giành nhốt năm người mà Tịch Tử Sở đưa đến kia.
Thấy Khương Vọng đi đến, bọn họ đều biểu hiện vô cùng sợ hãi.
Bị Tịch Tử Sở đưa tới đây, trong lòng bọn họ đều đã sớm đoán được kết cục của mình rồi. Nhưng mạng sống cả nhà già trẻ của bọn họ đều nằm trong tay Tịch Tử Sở, bọn họ không dám nói lung tung.
Dưới sự tra hỏi của Tô Tú Hành, bọn họ cũng chỉ có thể nói ra những lời tự cho là “lời nói thật” từ tận đáy lòng ra.
Thuê sát thủ hành thích sứ giả của Trọng Huyền gia, giá họa cho Tịch gia, chủ ý này lớn mật đến mức nào chứ. Nhưng mà bởi vì sự ảnh hưởng của Hồi Mộng Hương, dưới đáy lòng bọn họ đúng là đã làm ra quyết định như vậy.
Có mười cái mạng cũng chẳng đủ bồi thường.
Điều duy nhất bây giờ bọn họ khẩn cầu chính là hy vọng Tịch Tử Sở có thể giữ lời hứa, không giết hết người nhà của bọn họ. Còn nữa chính là hy vọng Khương Vọng có thể xuống tay dứt khoát một chút, không hành hạ bọn họ.
“Ta không có hứng thú với mạng của các ngươi.” Khương Vọng vừa vào đến tiểu viện liền nói.
Năm người đang quỳ trên mặt đất dồn dập ngẩng đầu lên.
“Ta biết các ngươi thuê người hành thích ta, biết các ngươi muốn giá họa cho Tịch gia, muốn gây ra mâu thuẫn giữa Trọng Huyền gia và Tịch gia. Những chuyện này ta đều biết nhưng mà ta quyết định tha cho các ngươi.”
Khương Vọng ôn hòa cười nói: “Dù sao các ngươi cũng không thật sự gây ra thương tổn cho ta, không phải sao?”
“Dạ dạ dạ!”
“Đại nhân có đại lượng mà!”
“Ngài thật là trạch tâm nhân hậu.”
Năm người mừng như điên, không quan tâm đến trên người đau đớn, thay nhau tâng bốc Khương Vọng. Nếu không phải tay đang bị trói thì chỉ sợ đã muốn nhào đến hôn giày Khương Vọng rồi.
Chỉ có Tô Tú Hành, lúc nghe thấy từ tha cho này, trong lòng liền nhảy dựng.
“Nhưng mà” Khương Vọng lại nói: “Ta phải làm thế nào mới có thể tha cho các ngươi đây? Chỉ mình ta thì thật ra không sao, nhưng mà hành vi của các ngươi đã khiêu khích sự uy nghiêm của Trọng Huyền gia. Nếu ta cứ thả các ngươi đi như vậy, sợ rằng những người khác sẽ nghĩ Trọng Huyền gia là Bồ Tát đất, muốn nặn thế nào cũng được, không biết nổi giận mất.”
Năm người ngơ ngác nhìn nhau.
Tô Tú Hành kiên trì nói: “Đại nhân thật là trạch tâm nhân hâu, nếu ta là bọn họ, tính mạng đều nguyện ý dâng cho ngài luôn.”
Gia chủ của năm gia tộc nhỏ này bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Đồng lòng nhất trí nhanh nhảu nói: “Bồi thường! Nhất định bồi thường! Bồi thường thế nào cũng được! Táng gia bại sản cũng bồi thường!”
Lời này vừa nói ra thì lại vang lên một tràng tiếng khóc.
Bọn họ đều sợ rồi, người chưa từng thật sự phải đối mặt với cái chết rất khó có thể tưởng tượng ra nỗi sợ hãi này.
“Ngừng ngừng ngừng.” Khương Vọng không thể không ngăn bọn họ lại, cố gắng hết sức ôn hòa nói: “Ta ngay cả các ngươi cũng không giết thì sao có thể giết người nhà các ngươi chứ. Cũng không cần táng gia bại sản, ta không phải là một người tham lam.”