Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 348: “Ta muốn… ta muốn có thể giúp đỡ ngài.”

Chương 348: “Ta muốn… ta muốn có thể giúp đỡ ngài.”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Như thế này đi, ba là một con số may mắn. Ba phần, ta chỉ muốn ba phần gia sản của mỗi các ngươi, dùng để trấn an sự phẫn nộ của Trọng Huyền gia. Thế nào?”
Làm gì còn thời gian do dự nữa.
“Có thể! Hoàn toàn có thể!”
“Đại nhân, không thành vấn đề. Một đồng cũng sẽ không thiếu.”
Năm người gật đầu như mổ thóc.
“Còn về phần ta!” Khương Vọng chậm rãi nói: “Các ngươi có loại độc môn bí thuật nào hay không? Không cần quá mạnh, chỉ cần có điểm đặc biệt là được. Bản thân ta ưa thích thu thập một ít bí thuật đặc biệt, bọn chúng có thể khiến cho tâm trạng của ta trở nên tốt hơn.”
“Có! Ta lập tức sai người đưa đến cho người!”
“Trong gia tộc ta không có, nhưng mà ta biết nơi nào có, trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ đem tới đây cho ngài.”
“…”
Khương Vọng hài lòng gật đầu.
Cảm giác chân thành hơn nhiều.
“Tú Hành, thả bọn họ ra đi. Tiền đều đổi thành Đạo Nguyên Thạch, cùng với bí thuật, có thể đưa đến sau.” Khương Vọng cười với những người này nói: “Ta tin tưởng các ngươi.”
“Nhất định không khiến cho đại nhân thất vọng!”
“Người tốt sẽ gặp được nhiều may mắn.”
Mặc kệ màn nịnh bợ và thể hiện quyết tâm như thủy triều của bọn họ, Khương Vọng liền giao toàn bộ chuyện ở đây cho Tô Tú Hành xử lý.
Có một thuộc hạ dùng thuận tay, rất thoải mái.
Khương Vọng xoay người rời đi.
Hắn cũng không hy vọng những bí thuật mà mấy gia tộc nhỏ này mang đến là những bí thuật mạnh mẽ nào đó, chỉ là có những bí thuật hiếm có, độc đáo thì có thể dâng cho Diễn Đạo Đài, thu được càng nhiều điểm Pháp.
Đương nhiên, không chủ động giúp Tịch gia diệt trừ đối thủ cạnh tranh, mục đích này tất nhiên không cần nói rõ ra.
Hắn tin tưởng Tịch Tử Sở có thể hiểu rõ, đây là lời cảnh cáo của hắn.
Chuyện còn lại, chẳng qua là vấn đề lựa chọn mà thôi.
Trở lại trong viện, gọi Tiểu Tiểu đến.
Khương Vọng cũng không đề phòng Trúc Bích Quỳnh đang ở một bên, trực tiếp hỏi: “Ngươi có còn thân thích nào có thể nương tựa hay không?”
Tiểu Tiểu nhanh chóng quỳ trên mặt đất, lã chã chực khóc: “Lão gia, ngài muốn đuổi ta đi sao?”
Khương Vọng tiện tay đưa đến, liền kéo nàng ta lên, ôn hòa nói: “Cũng không phải ý này. Chỉ là ở đây có thể sẽ rất nguy hiểm, ngươi ở lại chỗ này sẽ không an toàn.”
“Lão gia, ta không muốn đi, ta không sợ nguy hiểm, cầu xin ngài đừng đuổi ta đi.” Tiểu Tiểu nức nở nói.
Cho đến lúc gặp được Khương Vọng, nàng mới có được một cuộc sống hơi bình thường một chút.
Giống như dáng vẻ một người chết đuối đang liều mạng muốn nắm giữ cọng cỏ cứu mạng mình vậy, nàng tuyệt đối không thể buông tay.
“Nàng không muốn đi thì thôi vậy.” Trúc Bích Quỳnh ở một bên thấy vậy thì không đành lòng, nói.
Khương Vọng liếc nàng ta một cái: “Nàng không đi, nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngươi ở lại bảo vệ nàng sao?”
“Ta bảo vệ thì ta bảo vệ.” Trúc Bích Quỳnh mạnh miệng nói.
“Được. Một lời đã định.”
Trúc Bích Quỳnh: “…”
Nàng ta đột nhiên có một loại cảm giác tự làm tự chịu.
Lúc này Khương Vọng lại nói: “Thận Châu của ngươi có còn muốn đổi không? Phược Hổ của ta có thể đổi cho ngươi. Nhưng mà ngươi phải hứa với ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”
Phược Hổ đương nhiên quý giá, nhưng cũng không phải là chỉ có duy nhất một cái. Dùng để trao đổi Thận Châu, có thể lập tức nâng cao chiến lực, là một mối làm ăn có lời.
“Đương nhiên!” Trúc Bích Quỳnh nhanh nhảu nói. Vội vội vàng vàng lấy Thận Châu ra, đưa cho Khương Vọng: “Này!”
Dáng vẻ giống như sợ Khương Vọng hối hận.
Đối với Trúc Bích Quỳnh mà nói, Thận Châu mặc dù quả thật là bảo vật, nhưng nàng ta vẫn có thể tìm biện pháp đổi được cái mới ở Điếu Hải Lâu. Nhưng loại đạo thuật cấp bậc như Phược Hổ thì lại khó có cơ hội có được, nàng ta đã đích thân trải nghiệm qua rồi, tuyệt đối là diệu pháp chiến đấu.
Khương Vọng đem bản ghi chép hắn đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Trúc Bích Quỳnh, hoàn thành lần trao đổi này.
Có Thận Châu phối hợp, môn đạo thuật Hoa Hải này sẽ thể hiện ra uy năng như thế nào đây, hắn rất mong đợi.

Trúc Bích Quỳnh ôm lấy bản ghi chép đạo thuật Phược Hổ, cực kỳ hứng thú trở về phòng nghiên cứu.
Tiểu Tiểu ở lại, giống như vẫn còn chưa hết ám ảnh việc suýt chút nữa bị đuổi đi kia.
Khương Vọng thở dài nói: “Ngươi ở lại đây, không biết là phúc hay là họa.”
“Đương nhiên là phúc!” Tiểu Tiếu gấp gáp nói, cảm thấy thất lễ, nên không tự chủ hạ thấp giọng nói: “Lão gia ngài cứu ta, lại báo thù giúp Tiểu Thúy. Gặp được ngài, không biết Tiểu Tiểu đã phải tích bao nhiêu kiếp phúc khí. Thế nào lại là họa…”
“Trong khoảng thời gian này ở bên Trúc cô nương, Tiểu Tiểu đã không muốn rời xa nàng ấy nữa.”
“Lão gia.” Tiểu Tiểu nói: “Ta có thể học võ không?”
Thấy Khương Vọng nhìn đến, nàng cắn môi dưới nói: “Ngài nói sẽ gặp nguy hiểm. Ta muốn… ta muốn có thể giúp đỡ ngài.”
Khương Vọng bỗng nhiên nhớ đến một người.
Hán tử đôn hậu đã vĩnh viễn táng thân ở thành Phong Lâm kia.
Một Đường Đôn luôn chịu khó chịu khổ, mở miệng một tiếng tiên sinh, ngậm miệng một tiếng tiên sinh, muốn tu hành để bảo vệ sự an bình của một phương kia.
Một Đường Đôn mỗi ngày đều nấu cơm cho hắn và An An ăn.
“Ta không dạy được ngươi.”
Khương Vọng xoay người đi ra ngoài. “Ta không phải là một lão sư tốt.”
“Lão gia, còn một việc nữa!”
Tiểu Tiểu ở phía sau hô lên.
Khương Vọng dừng lại.
Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ Khương Vọng, do dự hỏi: “Sau này, ta có thể mang họ Độc Cô không?”
Mắt ngấn lệ, nhưng cũng không khóc ra tiếng: “Nhà của ta đã sớm không có ai cần ta nữa, mà ta cũng chẳng cần bọn họ.”
Khương Vọng trầm mặc một lúc, hiểu rõ tâm trạng của nàng.
“Tùy ngươi.”
Sau lưng hắn, Tiểu Tiểu nín khóc mỉm cười.
Khương Vọng cất bước đi ra ngoài.
Đến ngưỡng cửa, lại nói: “Muốn học một chút gì đó để phòng thân thì… nói Trúc cô nương dạy cho ngươi đi.”

Gia tộc Trọng Huyền có đất đai vô cùng rộng lớn, nhân khẩu cực nhiều, chiếm hơn một nửa quận vực.
Đương nhiên trong nhiều người như vậy, người mang họ Trọng Huyền chỉ có rất ít, phần lớn là gia binh, thị vệ, nô bộc của Trọng Huyền gia.
Lúc này, trong nhà của Trọng Huyền Tín, một lão đầu sắc mặt hồng phơn phớt đang khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi lem nhem, buồn bã nói.
“Tín thiếu gia, người phải làm chủ cho lão nô.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất